Chương 922
Chết tiệt, con người này sao lại linh hoạt như thế chứ? Y như con cá chạch vậy. Vài cú đấm đã khiến cô thở hổn hển rồi.
Còn Ôn Mạc Ngôn thì nhảy ra sau lưng cô, trực tiếp đẩy cô xuống ghế số pha.
Sau đó, anh ta đè cả người lên cơ thể cô, không cần tốn nhiều công sức đã khóa tay cô lại và đè xuống hai bên.
Anh ta ghé sát ngửi ngửi và nói: “Em thơm quá, tôi rất thích.”
“Anh…anh buông tay ra, nếu không tôi không buông tha cho anh đâu.”
“Không buông tha cho tôi ư? Bây giờ em còn không có khả năng lên mặt với tôi nữa là, tên khốn kia đã thấy cơ thể của em đúng không. Chậc chậc chậc, tôi vẫn còn nhớ rất rõ, thân hình rất tuyệt đấy! Nếu như lúc đó là tôi thì tôi đã lao vào em rồi, phụ nữ các em không phải đều rất thích như thế sao? Thích những người đàn ông mạnh mẽ, bá đạo, đặc biệt là chủ động trên giường, đúng vậy không?”
“Anh…anh đừng có nói năng linh tinh! Anh đừng nghĩ mình rất hiểu phụ nữ, anh trốn trong cơ thể Ôn Mạc Ngôn hai mươi mấy năm rồi, anh có kinh nghiệm gì chứ, tất cả đều là nói suông mà thôi!”
Bạch Thư Hân nói trong sự phẫn nộ.
Ôn Mạc Ngôn nghe thế lập tức nhíu mày lại, trong ánh mắt hiện lên vài phần chán nản.
Cô nói rất đúng, mình chẳng qua chỉ đang nói suông mà thôi.
Anh ta trầm giọng và dữ tợn nói: “Bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ nắm giữ cơ thể này, tôi sẽ có cơ hội từ từ thực hành!”
“Không thể nào, anh ấy sẽ quay về!”
“Bây giờ em còn muốn anh ta quay về sao? Em có biết loại phế vật như anh ta từ nhỏ đến lớn đều không có bạn gái không? Em là người con gái duy nhất nhưng em lại chán ghét anh ta.”
“Vì anh ta đang tự phủ nhận nên tôi mới có thể ra ngoài được, tôi phải cảm kích em, tôi sẽ báo đáp em bởi vì…trái ớt nhỏ như em rất hợp với khẩu vị của tôi, tôi rất thích, tôi sẽ có được em!”
Nói rồi anh ta buông tay ra và tự nhiên đi vào nhà bếp của cô lấy một lon nước ngọt.
“Anh…rốt cuộc anh muốn làm gì đây?”
Bạch Thư Hân tức giận nói.
“Không muốn sao cả, em không thích tên phế vật kia thì nên thích tôi, tôi lấy em chắc rồi.”
“Điều này là không thể nào.”
“Làm gì mà không thể nào, tôi không giống với tên ngốc kia, không hiểu rõ tình cảm của mình, anh ta thích em mà bản thân cũng không biết, em thấy có nực cười không?”
“Anh ta thích tôi ư?” Bạch Thư Hân kinh ngạc.
“Nếu không thì là gì, em nghĩ em có thể khiến anh ta phủ nhận nó sao? Sau này đừng gọi tôi là Ôn Mạc Ngôn, hãy gọi tôi là Thiện Ôn hoặc Thiện Ngôn cũng được, tôi không muốn khi em gọi tên tôi mà trong đầu vẫn nhớ về tên phế vật kia.”
“Anh ấy không phải phế vật.”
“Anh ta đối với tôi chính là phế vật.”
Anh cười nghẹn: “Tối nay em muốn ngủ thế nào đây? Ngủ ở chỗ tôi hay ngủ ở chỗ em, tôi đều nghe lời em cả.
“Ai vê nhà nấy, cám ơn!”
Bạch Thư Hân đẩy anh ta ra ngoài, trên đường đi cứ sợ anh ta sẽ giở thói lưu manh, đột nhiên lao qua chỗ mình.