Chương 931
Bạch Thư Hân hơi căng thẳng đẩy anh ra, nhanh chóng sửa lại quần áo.
“Tôi…tôi không sao.”
Ngay lúc này Ôn Mạc Ngôn nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay rất to và ấm áp.
Cô cố gắng vùng tay ra, nhưng sức lực của hai người khác nhau, cô gần như không thể phản kháng.
Cuối cùng cô chỉ có thể ngừng lại.
Hai người chỉ có thể tay trong tay, đi thẳng tới tầng trệt.
Sau khi ra ngoài nhìn thấy ánh sáng, cô cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Ôn Mạc Ngôn hơi nhướng chân mày: “Em rất sợ tôi sao?”
Bạch Thư Hân nghe xong hoảng hốt nhìn anh ta, không biết nên trả lời thế nào.
Nói không sợ là nói dối, một người rất quen thuộc đột nhiên biến thành một người khác, cô cảm thấy như cô đang gặp ác mộng vậy.
Nóng lòng muốn giấc mơ này sớm kết thúc, để Ôn Mạc Ngôn bình thường sớm quay trở lại.
Ôn Mạc Ngôn thấy cô không nói, khóe miệng nâng lên một nụ cười giễu cợt, thoáng qua trong chớp mắt.
Tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh, thậm chí cô còn tự hỏi mình có bị ảo giác hay không.
Vừa rồi…anh ta đang tự ti sao?
Tại sao nụ cười đó lại khiến người khác cảm thấy thê lương như vậy?
“Tốt nhất là em nên sửa lại thái độ đối với tôi, bởi vì…tôi sẽ mãi ở đây, tôi sẽ không để tên phế vật kia quay lại đâu. Đừng bắt ép tôi, cá chết thì lưới rách.”
Ôn Mạc Ngôn siết chặt nắm đấm nói từng câu từng chữ, thật nặng nề.
Cá chết thì lưới rách.
Bốn chữ này cứa vào tim khiến Bạch Thư Hân gần như không đứng dậy được, nặng nề ngả người ra sau đụng phải bức tường cứng rắn lạnh lẽo.
Cô nhìn bóng lưng Ôn Mạc Ngôn rời đi, trong lòng lẫn lộn.
Cô hồn bay phách lạc đi tới bộ phận kế toán, số liệu của cả buổi chiều cô xem đến đau đầu.
Rõ ràng là trái tim cô không yên, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện của Ôn Mạc Ngôn.
Đồng nghiệp thấy cô tâm phiền ý loạn cũng không dám hỏi nhiều, nhưng đều đoán bọn họ là một cặp.
Lần này, giám đốc lại tới mượn người, nói rằng tổ dự án tối nay cần xã giao.
Lần này, Bạch Thư Hân tự nguyện đi.
Cô muốn xem xem Thiện Ngôn và Ôn Mạc Ngôn rốt cuộc khác nhau tới mức nào.
Buổi tối cô lên xe của tổ dự án nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn ngồi ở đẳng trước xe.
Anh ta cũng nhìn thấy cô, nhướng nhướng chân mày hỏi: “Sao em lại tới đây? Tôi tới để giúp đỡ, trước đây không phải chưa từng đi.”
Ôn Mạc Ngôn Minh Hiểu rằng trước đây cô đã cùng tên phế vật kia đi cùng rồi.
Ánh mắt anh ta lạnh đi vài phần, Bạch Thư Hân liền sửa lại ngay lập tức: “Tôi tới để coi anh đó, sợ anh sẽ uống nhiều.”