Chương 937
Cô hoảng loạn né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em ghét tên phế vật kia, vậy tôi thì sao?”
“Ghét anh ta? Tại sao lại nói như vậy?”
“Lẽ nào không phải sao? Cái tên đó nghĩ như vậy, anh ta làm bất cứ chuyện gì cũng vụng về, cũng không biết suy nghĩ cho người khác, thường xuyên gây thêm phiền phức cho em. Hơn nữa anh ta đã nhìn thấy cơ thể của em, nếu không phải cùng chung thể xác, thì tôi đã đấm cho anh một trận rồi.”
“Ừm…chuyện đó không cần nhắc tới. Tại sao anh ấy lại nghĩ như vậy, lẽ nào…”
Lẽ nào là do những nói lời tổn thương mà cô đã nói đó sao?
Thật là điên mà, lời phụ nữ nói khi nóng giận làm sao có thể xem là thật được chứ?
“Tên phế vật đó cũng nhận thức được bản thân đáng ghét nên mới rời khỏi cơ thể chăng?”
Khóe miệng Ôn Mạc Ngôn cong lên, đắc ý nói: “Xem ra tên phế vật đó cũng biết thân biết phận, hiểu rằng bản thân không phù hợp với cơ thể này nên mới từ chức, để tôi xuất hiện thể hiện mình mà.”
Bạch Thư Hân nghe xong, càng biết rõ anh ta gần như không nhận thức được nhân cách bản thân vẫn còn khiếm khuyết.
Người bình thường sẽ không có hành vi bạo lực cực độ đến như vậy.
Bây giờ anh chính là bệnh nhân mắc bệnh tâm thần, nhưng mà bản thân lại không biết.
Cô mím môi, không biết nên nói cái gì.
Cô cúi đầu ăn mì, không ngờ anh ta lại nắm lấy tay trái đang nhàn rỗi của cô.
“Em ghét tên phế vật kia, vậy tôi thì sao? Em có ghét tôi của bây giờ không?”
Anh ta hỏi cô một cách rõ ràng.
Cô đột ngột dừng tay lại, các ngón tay cũng cứng đờ.
Cô đưa mắt nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt chân thành sốt sắng của anh ta.
Anh ta đã cất giấu quá lâu rồi, cuối cùng cũng có thể thể hiện ra, lại còn coi trọng một người phụ nữ như vậy.
Anh muốn có được sự công nhận của Bạch Thư Hân, hi vọng có người thích mình, như vậy anh sẽ càng tin chắc rằng mình ở đây là đúng.
Anh sẽ thay thế tên phế vật đó, sống thật tốt, làm chủ cuộc sống của của chính mình.
Anh ta thấy Bạch Thư Hân trầm mặc, liền nhíu chặt chân mày. Nắm lấy tay cô, anh ta không tự giác siết chặt, khiến cô bị đau.
Cô vội vàng nói: “Tôi không thích anh của hiện tại, tính cách quá xấu xa, hễ chút là đánh người, tôi không thích chút nào.”
“Nhưng mà…những người đó làm tổn thương em!”
Ôn Mạc Ngôn gấp gáp giải thích, giống như một đứa trẻ làm sai vội vàng giải thích với người lớn vậy.
“Như vậy cũng không được, bọn họ dù sai, nhưng anh cũng không nên dùng cách cực đoan như vậy để xử lý họ. Nếu lần sau anh còn như vậy nữa, tôi sẽ không thèm quan tâm anh nữa, sau này đường ai nấy đi, không liên quan đến nhau nữa.”
“Đừng mà, tôi nghe lời em!”
Ôn Mạc Ngôn lập tức đáp ứng, khiến Bạch Thư Hân rất ngạc nhiên.
Cô luôn không tin rằng Thiện Ngôn có cảm tình với mình, nhân cách này và cô vừa quen biết trong một thời gian ngắn, anh ta đối với cô có cảm tình cũng có thể hiểu được, suy cho cùng là do cô thả anh ta ra.