VỢ NHỎ GẢ THAY ĐƯỢC SỦNG LÊN MÂY

Chương 1506:

 

Nguyễn Tri Hạ nghĩ, cô có thể phải đi bộ về nhà.

 

“Này”!

 

Có tiếng từ trong xe lái đến truyền đến.

 

Quay đầu lại xem, vậy mà lại là Lưu Chiến Hằng.

 

Nguyễn Tri Hạ bước nhanh hơn, không hiểu lí lẽ.

 

“ Lên xe, tôi đưa em về”. Tốc độ xe Lưu Chiến Hằng rất chậm, khống chế rất tốt, đúng lúc có thể đi ngang hàng với Nguyễn Tri Hạ.

 

Thấy Nguyễn Tri Hạ không để ý anh, anh lần nữa nói: “Em là định đi bộ về nhà”?

 

Nguyễn Tri Hạ đã đưa ra ý đó rồi mặc kệ Lưu Chiến Hằng, tất nhiên không lên tiếng kháng cự.

 

Nhưng Lưu Chiến Hằng rất cố chấp, vẫn giữ nguyên tốc độ đó đi theo cô.

 

Hai người ai cũng không nói chuyện, chỉ như vậy một người đi, một người lái xe, đi đến nơi ở của Nguyễn Tri Hạ.

 

Thật may bệnh viện cách nơi ở của Nguyễn Tri Hạ không quá xa, cứ như vậy cô cũng là đi nhanh hơn một tiếng.

 

Lúc cô lên lầu, Lưu Chiến Hằng vẫn đi theo cô.

 

“Anh là có ý định cùng tôi đi vào”? Nguyễn Tri Hạ dừng lại ở trước cửa.

 

“Đến cũng đến rồi, không định mời ân nhân cứu mạng của em uống cốc trà sao”? Lưu Chiến Hằng bày ra dáng vẻ không đạt được mục đích quyết không thôi.

 

Nguyễn Tri Hạ không quá có nhiều sức lực ứng phó anh, mở cửa đi vào, liền đi vào nhà bếp đun nước pha trà cho Lưu Chiến Hằng.

 

Cô đặt cốc trà phát tiếng” keng” một cái rồi nói: “Uống hết rồi mau đi đi”.

 

Máy sưởi trong phòng chưa mở, trà lạnh rất nhanh.

 

Lưu Chiến Hằng ngược lại cũng không đôi co, uống hết liền đi về.

 

Trong phòng chỉ còn lại Nguyễn Tri Hạ, liền an tĩnh đến có chút sợ hãi.

 

Cô trực tiếp đem cốc trà của Lưu Chiến Hằng uống vứt vào trong thùng rác, bước vào phòng tắm, đứng ở trước gương nhìn vết thương ở trên cổ mình.

 

Người phụ nữ trong gương sắc mặt kém đến mức dọa người, trên mặt không biểu cảm giống như một cái xác không hồn.

 

Nguyễn Tri Hạ sờ mặt của chính mình, lẩm bẩm nói: “Cần vực dậy mới được, những chuyện về sau còn cần xử lí, kịch bản cũng còn thiếu vài tập…”

 

Cô nhoẻn miệng, tính cố nặn ra một nụ cười.

 

Nhưng mà, nặn ra nụ cười kiểu này so với khóc càng khó nhìn hơn.

 

Nguyễn Tri Hạ chầm mặt xuống, rửa tay liền đi ra khỏi phòng tắm.

 

Quá xấu đi, cô không muốn lại đi soi gương nữa.

 

Nguyễn Tri Hạ thay quần áo, chỉnh sửa lại bản thân một chút, đem băng gạt nhiễm máu cùng áo khoác chuẩn bị cầm đi vất.

 

Cô ra khỏi cửa, lúc đợi thang máy, người bên trong đi ra là Tiêu Thâm.

 

Tiêu Thâm đeo một cặp sách màu đen, đội mũ lưỡi trai, xem ra dường như là một người tốt.

 

Nhưng Nguyễn Tri Hạ biết Tiêu Thâm có quy tắc và nguyên tắc của chính mình.

 

Người có nguyên tắc và quy tắc thật ra không có đáng sợ, tiền đề là bạn không phá vỡ nguyên tức và quy tắc của họ.

 

“Hạ tiểu thư”? Tiêu Thâm chú ý đến vết thương trên cổ của Nguyễn Tri Hạ, ngữ khí nghi hoặc nhưng cũng không hỏi ra.

 

Nguyễn Tri Hạ cười cười gật đầu, nhấc chân bước vào thang máy.

 

Lúc này, Tiêu Thâm gọi cô lại: “Cô Hạ, tôi mấy ngày nay luôn không tìm thấy chủ nhà mới”.

 

Nguyễn Tri Hạ quay đầu, nhẹ nhàng nhếch mi, ý anh tiế tục nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi