Chương 307:
“Tôi không cho là như thế.” Vẻ mặt Tư Mộ Hàn vô cảm nhìn về phía trước.
Nguyễn Tri Hạ khẽ hừ một tiếng, sau đó lại nghe thấy Tư Mộ Hàn thoải mái nói một câu: “Nhưng nếu chẳng may não em bị úng nước muốn nhảy xuống thì sao?”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Cô thấy người như Tư Mộ Hàn còn có thể có bạn thì đơn giản chính là một kỳ tích.
…
Đến bệnh viện, Tư Mộ Hàn cầm cái áo khoác từ ghế sau quấn lấy Nguyễn Tri Hạ và bế cô vào khám bệnh.
Nguyễn Tri Hạ chú ý thấy chiếc áo Tư Mộ Hàn phủ lên người là áo khoác của cô.
Khi cô đi tham gia bữa tiệc chỉ mang theo một chiếc khăn choàng ngang vai.
Cho nên trước đó Tư Mộ Hàn tới bữa tiệc là muốn đưa áo cho cô à?
Lúc này đã khuya nên trong bệnh viện không nhiều người.
Nhưng Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ bước vào vẫn làm cho không ít người chú ý.
Da mặt Nguyễn Tri Hạ mỏng, khẽ nói với Tư Mộ Hàn: “Anh thả tôi xuống, tôi có thể tự đi được.”
“Được.”
Tư Mộ Hàn trả lời dứt khoát khiến Nguyễn Tri Hạ trái lại hơi nghi ngờ.
Tư Mộ Hàn đặt cô xuống và thả tay ra, khoanh tay nhìn cô: “Đi đi.”
Bây giờ Nguyễn Tri Hạ hơi cử động cái chân cũng thấy rất đau nên căn bản không thể chạm đất.
Anh cho rằng làm như vậy thì cô không có cách nào đi được à?
Nguyễn Tri Hạ co chân, tay chống tường dùng một chân nhảy lò cò vào phòng khám.
Lúc này, cô cảm thấy may mắn vì sức khỏe của mình không tệ.
Tư Mộ Hàn lập tức đen mặt. Bên cạnh vừa vặn có một bà lão đi qua.
Bà lão liếc nhìn Tư Mộ Hàn và nói với người bên cạnh: “Đàn ông bây giờ chẳng biết ân cần với bạn gái gì cả. Chân cô bé kia đã sưng to như vậy, tôi nhìn cũng thấy đau lòng…”
Mặt Tư Mộ Hàn càng đen hơn, còn lên tiếng sửa lại: “Đấy không phải là bạn gái mà là vợ.”
“Vậy thì càng làm cho người ta thấy lạnh tim hơn. Loại đàn ông này thì nên ly hôn sớm đi thôi.”
Bà lão nhìn tinh thần rất tốt, giọng nói cũng lớn, ngay cả Nguyễn Tri Hạ đang nhảy lò cò phía trước cũng nghe thấy được.
Cô chợt phì cười.
Bà lão nhìn Nguyễn Tri Hạ mỉm cười và nói: “Cô bé à, bà có một đứa cháu trai làm quản lý ở Truyền thông Thịnh Hải, công việc của nó không tệ, dáng vẻ bề ngoài cũng được. Cháu ly hôn với chồng cháu xong hãy cân nhắc một chút về cháu của bà nhé!”
“…” Nguyễn Tri Hạ không cười được nữa.
Mặt Tư Mộ Hàn sa sầm xuống, đi lên phía trước: “Chúng tôi sẽ không ly hôn!”
Sắc mặt anh quá mức thâm trầm làm bà lão dường như cũng bị dọa nên không dám nói thêm nữa, vẻ mặt lo lắng liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ rồi xoay người đi.
Nguyễn Tri Hạ áy náy nhìn bà lão cười.
Tư tưởng của bà cụ này thật mới mẻ. Bình thường các cụ già đều khuyên hợp lại chứ ai lại khuyên ly hôn.
“Em còn nhìn gì nữa! Đi thôi!” Tư Mộ Hàn nói với giọng điệu mất kiên nhẫn.
…
Nguyễn Tri Hạ khám chân xong đi ra thì đã là một hai giờ sáng rồi.
Thành phố Hà Dương vào mùa đông rất lạnh, nhiệt độ ban đêm xuống âm mười độ cũng là bình thường.
Lần này Tư Mộ Hàn bế cô ra ngoài, cô cũng không chống lại nữa.
Hai người đi thẳng về nhà.