Chương 317:
Lúc đó anh ta rất vội, Tư Mộ Hàn cũng không khá hơn anh ta bao nhiêu, nghe nói chuyện này liền vớ lấy áo khoác rồi cùng anh ta qua đây.
Anh ta vừa mới vào đã vội đi quan tâm đến Thẩm Lệ, lúc này nhớ lại mới phát hiện sau khi đến đây hình như Tư Mộ Hàn cũng không nói gì nhiều với Nguyễn Tri Hạ.
Chuyện thế nào đây, lại cãi nhau rồi à?
Thẩm Lệ im lặng đá cho Cố Tri Dân một cái.
Cố Tri Dân hết sức biết ý đi ra ngoài.
Thẩm Lệ đỡ Nguyễn Tri Hạ chậm rãi đi ra ngoài, hỏi cô: “Hai người vẫn chưa làm lành à? Vẫn là vì chuyện bữa tiệc?”
“Không phải.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Là vì chuyện khác.”
Thấy vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ hơi nặng nề, Thẩm Lệ cũng nhíu mày theo nhưng vẫn cẩn thận nói: “Tớ thấy ông chủ lớn cũng rất tốt.”
Nguyễn Tri Hạ không biết sao Thẩm Lệ lại cảm thấy như vậy, cô cười, nói với giọng điệu nghiêm túc: “Tớ thì lại thấy Cố Tri Dân rất tốt.”
“Anh ấy à…” Thẩm Lệ lắc đầu, muốn nói nhưng lại thôi.
Nguyễn Tri Hạ thở dài, dừng chân lại, giọng điệu có vẻ ngưỡng mộ chưa từng có: “Cố Tri Dân tuy nhìn có vẻ không đáng tin lắm, nhưng mà anh ta thật lòng với cậu, người nào có mắt đều có thể nhìn ra được. Trong tim, trong mắt anh ta đều chỉ có một người phụ nữ là Thẩm Lệ cậu, không chứa được người khác. Nhưng mà cậu nhìn Tư Mộ Hàn xem, cậu có thể nhìn ra trong tim, trong mắt anh ấy đều là tớ không?”
Thẩm Lệ bị câu hỏi này của Nguyễn Tri Hạ chặn họng.
Cô ấy cảm thấy Tư Mộ Hàn đối xử với Nguyễn Tri Hạ không tệ, cô ấy cảm thấy một người như Tư Mộ Hàn cũng không tệ.
Chỉ là cô ấy cũng thật sự không cảm nhận được tình cảm của Tư Mộ Hàn đối với Nguyễn Tri Hạ sâu nặng cỡ nào.
Thẩm Lệ nhất thời không nói được gì, Nguyễn Tri Hạ vỗ vỗ vào cánh tay của cô ấy, nói: “Trong lòng Cố Tri Dân thật sự có cậu, mặc dù không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nếu trong lòng cậu cũng có anh ta thì có thể nói chuyện với nhau xem sao.”
“Tớ biết chứ.” Trên mặt Thẩm Lệ có biểu cảm bi thương hiếm thấy: “Nhưng chúng tớ không có khả năng.”
Nguyễn Tri Hạ hơi ngạc nhiên, trước giờ cô chưa từng thấy Thẩm Lệ có biểu cảm này.
Hai người đi ra bên ngoài thì run lên vì bị gió đêm lạnh thổi tới.
Mà Cố Tri Dân đã ra ngoài từ trước đó thì lúc này đang đứng ở ngoài xe, có vẻ như đang đợi người.
Vừa thấy Thẩm Lệ ra ngoài là anh ta liền vội vàng ân cần mở cửa xe, cười nói: “Thẩm Tiểu Lệ, trời lạnh như vậy, mau lên xe đi.”
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu nhìn Thẩm Lệ thì phát hiện biểu cảm trên mặt cô ấy càng lúc càng không ổn.
Nguyễn Tri Hạ mơ hồ cảm thấy hơi bất an, kéo tay Thẩm Lệ, khẽ gọi cô ấy: “Tiểu Lệ.”
Thẩm Lệ nhìn chằm chằm vào Cố Tri Dân sau đó đi về phía anh ta.
“Sao chậm chạp như lúc nhỏ vậy, mau lên xe đi, tránh cho em lại…” Cố Tri Dân không hề có cảm giác gì chỉ lo giục cô ấy lên xe.
Thẩm Lệ đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời anh ta: “Cố Tri Dân! Đủ rồi! Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết, chúng ta sẽ không có khả năng, càng không thể bắt đầu lại từ đầu, bất kể anh làm gì thì kết quả cũng giống nhau thôi!”
Cố Tri Dân đột nhiên cứng đờ người đứng ở đó, giống như cái điện thoại đang chạy thì bị ấn nút tạm dừng vậy, cứ đứng bất động giữ động tác muốn cầm tay của Thẩm Lệ như vậy.
Tay của anh ta và tay của Thẩm Lệ chỉ cách nhau không đến ba milimet mà thôi.
“Thẩm Tiểu Lệ, nói lý lẽ một chút được không? Cho dù muốn phán án tử hình cho anh thì cũng phải cho anh chết minh bạch chứ. Em nói cho anh biết tại sao?”
Giọng của Cố Tri Dân lúc mới đầu còn rất bình tĩnh, đến mấy câu sau thì anh ta gần như là gào lên: “Đừng nói với anh mấy câu như em thích người khác chứ không thích anh. Mẹ nó chứ anh quen em hai mươi bốn năm rồi! Em nói dối không lừa được anh đâu.”
Thẩm Lệ chỉ dửng dưng nói ra ba chữ đã khiến Cố Tri Dân hoàn toàn suy sụp.
“Tôi hận anh.”