VỢ NHỎ GẢ THAY ĐƯỢC SỦNG LÊN MÂY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 325:

 

La Doanh cong môi cười một tiếng, đáy mắt thoáng qua tia sáng tham lam: “Em rể cô là người thừa kế của nhà họ Tư đấy, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, nếu cô muốn vào giới giải trí thì đi tìm anh ta nhờ ‘Giúp đỡ’ không phải là được rồi à?”

 

“Tìm một người tàn phế như anh ta thì có ích lợi gì?” Trên mặt Nguyễn Hương Thảo lộ vẻ giễu cợt, hoàn toàn không đếm xỉa những lời này của La Doanh.

 

La Doanh mím môi, cảm thấy người phụ nữ Nguyễn Hương Thảo này mới thực sự là kẻ ngu ngốc.

 

Nhà họ Tư là gia đình giàu có hàng đầu ở thành phố Hà Dương, dù Tư Mộ Hàn là một người vừa xấu xí vừa tàn phế vô dụng thì sao, vừa có tiền vừa có quyền không tốt à?

 

Nếu cô ta có thể gặp Tư Mộ Hàn, làm cho anh ta vui vẻ, như vậy sau này cô ta cũng không cần qua tay nhiều người đàn ông khác nhau…

 

 

 

Cô ấy nghe điện thoại xong lập tức quay đầu nói với Nguyễn Tri Hạ: “Nhà tớ gọi điện thoại tới, có chút việc, tớ phải đi trước về nhà một chuyến.”

 

“Cậu có chuyện thì cứ đi làm đi, đợi lát nữa tớ tự trở về.”

 

Sau khi Thẩm Lệ rời đi, Nguyễn Tri Hạ quay lại phòng riêng, cũng không còn lòng dạ uống trà trưa gì, cô cầm túi xách lên rồi đi ra ngoài, vào thang máy xuống lầu.

 

Đến lầu một, cửa thang máy vừa mở ra, ba người đàn ông cao lớn xuất hiện thật chỉnh tề ở cửa thang máy.

 

“Tri Hạ?”

 

Người lên tiếng đầu tiên là Cố Tri Dân.

 

Ba người đàn ông này chính là Tư Mộ Hàn, Cố Tri Dân và Phó Đình Tây.

 

Trần Tuấn Tú không muốn nhìn hai người đàn ông này tăng ca như điên ở trong công ty nên kéo bọn họ ra ngoài uống rượu, không ngờ gặp phải Nguyễn Tri Hạ.

 

Tư Mộ Hàn đi trước nhất, ánh mắt Nguyễn Tri Hạ trực tiếp lướt qua mặt anh nhìn về phía Cố Tri Dân: “Các anh đến ăn cơm à?”

 

“Đúng vậy, cô… Một người?” Cố Tri Dân có vẻ muốn nói lại thôi, Nguyễn Tri Hạ cũng biết ẩn ý trong lời anh.

 

“Vâng, ban đầu tôi và tiểu Lệ cùng đến nhưng cô ấy có chuyện đã đi trước rồi.” Nguyễn Tri Hạ kéo kéo khoá chiếc túi đang mang trên vai và nói: “Các anh đi ăn cơm đi, tôi về trước.”

 

Cố Tri Dân để ý thấy là, từ lúc vừa gặp mặt đến bây giờ, Nguyễn Tri Hạ đến nhìn cũng không thèm nhìn Tư Mộ Hàn một lần.

 

Anh có lòng muốn giúp Tư Mộ Hàn nên nói: “Đi ngay à, cùng nhau ăn cơm đi, Mộ Hàn tự lái xe tới, đợi lát nữa uống rượu, cô còn có thể giúp cậu ta lái xe.”

 

“Không phải còn có Thời Dũng à, dù sao cũng có thể bảo anh ta thay thế.” Nguyễn Tri Hạ khẽ mỉm cười, nhưng vẻ mặt vẫn như thường.

 

Tư Mộ Hàn hơi nâng mí mắt lên, nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.

 

Khoảng thời gian gần đây anh đi sớm về trễ, ở nhà cũng chỉ vội vàng thấy mặt Nguyễn Tri Hạ, ngay cả lời nói cũng không nói được mấy câu.

 

Đây là lần đầu tiên trong tuần này anh nhìn kỹ cô từ khoảng cách gần như vậy.

 

Rõ ràng đều ở cùng trong một ngôi biệt thự, nhưng anh nhìn cô như vậy, lại cảm thấy hình như mình hơi nhớ cô.

 

Nguyễn Tri Hạ cũng cảm giác được Tư Mộ Hàn đang nhìn mình, vẻ mặt băng giá bên ngoài của cô hơi vỡ tan, bắt đầu trở nên cứng đờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi