VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 135: BỌN TRẺ RA OAI PHỦ ĐẦU CHO CÔ

“Ba ơi, ba không nghe con nói sao?” Thịnh Tuấn Hạo lại lên tiếng lần nữa, ngắt ngang cuộc đối thoại của Cao Ngọc Mai và Thịnh Trình Việt, khiến cả hài người đều nhìn về phía cậu.

Lúc Cao Ngọc Mai nhìn thấy Thịnh Tuấn Hạo, ánh mắt cô toát lên vẻ sâu xa, có điều đã nhanh chóng chuyển thành nét cười, cô cúi người nhìn Thịnh Tuấn Hạo.

“Con chính là Tuấn Hạo phải không, con thật đẹp trai, rất giống ba con.” Cô nở nụ cười trong sáng, thoạt nhìn dường như rất quý Thịnh Tuấn Hạo.

Thịnh Trình Việt kéo Cao Ngọc Mai qua, trừng mắt lườm Thịnh Tuấn Hạo, ánh mắt anh hiện rõ vẻ khó chịu. Thằng con này học dáng vẻ đấy từ bao giờ, lại còn dám vô cớ gây sự, phải biết rằng năm đó Cao Ngọc Mai vì nhìn thấy nó nên mới bỏ đi.

Thịnh Tuấn Hạo lại thản nhiên nhìn Cao Ngọc Mai, người phụ nữ này ban đầu không phải tức giận vì ba có cậu nên mới bỏ đi hay sao? Vậy bây giờ cô ta còn về làm gì? Hơn nữa lần này cô ta trở về lại khách sáo với cậu như vậy, đột nhiên đối xử tốt với cậu, nếu như bảo không có ý đồ gì thì sao cậu có thể tin được?

“Ba ơi, ba không đón mẹ con về sao?” Viễn Đan vừa nói vừa đi đến, cậu càng không để ý tới Cao Ngọc Mai, từ đầu tới cuối không thèm nhìn cô ta lần nào. Trong lòng cậu, trừ Tiêu Mộc Diên ra không có bất cứ cô gái nào đủ tư cách làm mẹ cậu.

Nhìn thấy Viễn Đan, Cao Ngọc Mai chỉ cảm thấy căng thẳng, lại nghe Viễn Đan nhắc đến mẹ, lẽ nào Thịnh Trình Việt đã kết hôn rồi sao? Nếu anh đã kết hôn rồi thì còn đón cô về làm gì? Vừa rồi anh ôm cô là sao? Cô không tin, tuyệt đối không tin.

Thịnh Trình Việt nghe Viễn Đan nói thì gương mặt đẹp trai sa sầm lại. Chết tiệt, thằng nhóc Viễn Đan này nói gì vậy? Còn nhắc đến Tiêu Mộc Diên một cách đương nhiên như vậy, có bao giờ anh đi đón Tiêu Mộc Diên đâu chứ?

“Anh có hai đứa con trai à?” Cao Ngọc Mai không thể tin nổi, ánh mắt cô đã thoáng vẻ bi ai, trong đôi mắt ấy tràn đầy nước mắt, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Thịnh Trình Việt đang định giải thích thì Viễn Đan lại cướp lời.

“Dì xinh đẹp ơi, thật ra ba cháu không chỉ có hai đứa con trai chúng cháu đâu. Ba còn có một cô con gái xinh đẹp tuyệt vời, có điều em gái tạm thời đang ở chỗ mẹ cháu, mẹ cháu là người vô cùng xinh đẹp. Tất nhiên nếu mẹ cháu không xinh thì ba cháu đâu có cùng mẹ sinh ra chúng cháu.” Viễn Đan vừa nói vừa cười, nhìn Cao Ngọc Mai biến sắc, ánh mắt cậu càng thêm đắc ý.

Cao Ngọc Mai kinh ngạc mở to mắt, cô ta tự nhủ thầm phải nhẫn nhịn. Cô ta không thể chỉ nghe lời nói một phía của bọn trẻ, cô ta muốn nghe Thịnh Trình Việt chính miệng nói với cô ta.

Gương mặt tuấn tú của Thịnh Trình Việt đã tối sầm lại, anh siết chặt nắm đấm, dường như có thể ra tay bất cứ lúc nào.

“Hai đứa lập tức ra ngoài cho ba.” Giọng Thịnh Trình Việt trầm xuống, đừng tưởng là anh sẽ không động tay động chân, tối nay anh sẽ bắt hai thằng nhóc thối này phải gánh hậu quả chúng nó gây ra.

Viễn Đan ngẩn ra, khó tin nhìn Thịnh Trình Việt, ba thả cậu ra ư?

Thịnh Tuấn Hạo cũng kinh ngạc, mở to mắt nhìn Thịnh Trình Việt, ba thả tự do cho cậu và Viễn Đan rồi sao?

“Hai đứa còn nhìn cái gì! Triệu Dương, đưa chúng nó ra ngoài.” Thịnh Trình Việt mất kiên nhẫn gọi, mấy ngày nay xảy ra khá nhiều chuyện nên Thịnh Trình Việt bắt Triệu Dương đến đây làm việc cho anh luôn.

Viễn Đan và Thịnh Tuấn Hạo vừa nghe Thịnh Trình Việt sai Triệu Dương đi cùng thì tâm trạng vui sướng vừa rồi đã biến mất trong nháy mắt.

“Những gì hai đứa nói là thật đúng không?” Cao Ngọc Mai nhẹ nhàng hỏi, mặt đầy vẻ đau buồn. Anh đã có vợ và con rồi, còn đi tìm cô ta làm gì chứ? Anh muốn cho cô ta hy vọng rồi lại để cô ta tuyệt vọng sao? Anh làm như vậy là để trừng phạt cho tội sáu năm trước cô ta bỏ đi mà không nói lời nào ư?

“Phải, bọn chúng nói đúng, vì năm đó người phụ nữ mang thai hộ kia đã sinh ba.” Tuy Thịnh Trình Việt rất không muốn giải thích, nhưng anh vẫn nói rõ. Thật ra cho dù không có hai đứa bé kia, anh vẫn sẽ dây dưa với Tiêu Mộc Diên, đây có lẽ là số mệnh rồi. Anh nghĩ, có lẽ trong lòng anh có Tiêu Mộc Diên, bằng không thì vì sao luôn lơ đãng nhớ tới cô chứ?

“Vậy mẹ của bọn trẻ…”

“Em không tin anh ư?” Thịnh Trình Việt nhíu mày, anh không muốn giải thích nhiều về chuyện giữa anh và Tiêu Mộc Diên. Chuyện không muốn nói thì anh sẽ không nói, anh chính là người như vậy, bất cứ ai cũng không ép buộc được anh.

“Em tin tưởng anh, em trở về là vì em yêu anh, chỉ cần anh không rời xa em, em sẽ buông tay anh nữa.” Dứt lời, Cao Ngọc Mai lại lần nữa rơi vào vòng ôm của Thịnh Trình Việt, lồ ng ngực của anh vẫn khiến cô ta say đắm, nhất là hương chanh nhàn nhạt trên cơ thể anh, rất thơm, khiến cho cô ta si mê.

Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng ôm Cao Ngọc Mai, nhưng anh lại nhận ra, không thể tìm được cảm giác sáu năm trước ở cô nữa, ngược lại, trong đầu anh lại thoáng hiện bóng dáng Tiêu Mộc Diên, có lẽ bây giờ cô đã tỉnh lại rồi.

Mãi đến lúc hoàng hôn Tiêu Mộc Diên mới tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi như vừa trải qua một trận chiến vậy. Cô bất giác nghĩ tới tất cả những gì đã xảy ra ở cửa nhà Trương Vân Doanh.

Nụ hôn điên cuồng của Thịnh Trình Việt, dáng vẻ ảm đạm bỏ đi của Trương Vân Doanh. Trong chiếc xe ấy, ngay trước cửa căn biệt thự của Trương Vân Doanh, Thịnh Trình Việt cưỡng ép cô. Cô không biết khi đó bên ngoài xe có người hay không, cô nghĩ, nếu như có người thì nhất định họ sẽ biết trong xe đang xảy ra chuyện gì. Cô hy vọng Trương Vân Doanh sẽ không biết, cũng không phải cô sợ anh ấy biết chuyện này, cô chỉ muốn giữ lại chút tự trọng cuối cùng. Nếu Trương Vân Doanh biết chuyện đó, sau này cô làm sao đối mặt với anh ấy đây?

Cô nhạy cảm nhận ra có một vật lạ trên cổ, bàn tay nhỏ bé sờ lên, trái tim như lạc nhịp. Đó là viên ngọc đổi vận mẹ đưa cho cô! Ngay sau đó, cô nắm chặt viên ngọc trong tay, là anh đeo cho cô sao?

Ánh mắt cô bất giác nhìn xuống tấm thẻ bên gối, bên trên viết con số 350 tỉ. Chuyện này khiến cô ngơ ngác, 350 tỉ ư? Nhiều tiền như vậy, trừ Thịnh Trình Việt, cô không nghĩ ra có người nào cho cô nhiều tiền đến thế. Anh làm vậy là có ý gì, anh coi cô là gái đi3m sao? Anh đưa 350 tỉ cho cô là muốn mua cô bao nhiêu lần đây?

Tiêu Mộc Diên vứt thẳng tấm thẻ vào thùng rác, cô không bán thân, cô không cần tiền của anh, hơn nữa cũng tuyệt đối không đưa con trai của mình cho anh.

Tiêu Mộc Diên đang suy nghĩ thì điện thoại của cô vang lên, thấy là số của Âu Vũ Đình, vẻ mặt cô thoáng nét cười, là Nguyệt Nguyệt gọi điện đến, sao cô có thể không vui được? Cho dù có đang buồn cô cũng phải giả vờ vui vẻ.

“Mẹ!” Quả nhiên điện thoại vừa kết nối, giọng non nớt của con bé đang truyền vào tai Tiêu Mộc Diên, khiến tâm trạng cô khá hơn nhiều.

“Ừ, nói cho mẹ nghe, ngày hôm nay của con thế nào? Chú Âu có dẫn con đi chơi không?” Tiêu Mộc Diên mỉm cười, dường như không còn chút đau buồn nào, chỉ là cô không thể nói ra nỗi khổ trong lòng được.

“Có ạ, chú Âu mua cho con rất nhiều đồ chơi, chú ấy còn cho con ở một căn phòng lớn, nói là về sau mẹ cũng sẽ đến ở.” Nguyệt Nguyệt cười nói, thật ra cô bé không vui vẻ chút nào, không có mẹ ở bên thì sao có thể vui được. Nhưng cô bé vẫn mỉm cười, cô bé không muốn để mẹ phải lo lắng.

Tiêu Mộc Diên nghe giọng nói vui vẻ của Nguyệt Nguyệt thì cũng hơi yên lòng. Chỉ cần Nguyệt Nguyệt vui thì cô cũng sẽ cười theo, dù cho cả thể xác và tinh thần đều đang mệt mỏi. Cô phải mỉm cười thì Nguyệt Nguyệt mới vui vẻ.

“Được, giờ mẹ xử lý chút chuyện đã, mấy hôm nữa sẽ đưa các anh con qua, con phải chăm học đấy.” Tiêu Mộc Diên nói, cô không lo lắng việc học của Nguyệt Nguyệt cho lắm, nhưng vẫn quen miệng nhắc nhở.

“Vâng, con biết rồi, mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy. Thật ra ba là người ưa ngọt, chỉ cần mẹ cầu xin ba là ba sẽ mềm lòng trả Viễn Đan cho chúng ta ngay.” Nguyệt Nguyệt cười nói, thật ra trong lòng cô bé cũng biết, chuyện này là không thể.

“Ừ, mẹ tự biết mà, mẹ đói rồi, còn chưa ăn đâu.” Tiêu Mộc Diên cười nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tấm ảnh trên bàn. Đó là tấm ảnh gia đình của cô, chỉ trong giây phút đó cô mới thật sự cảm nhận được hạnh phúc, dù cho hạnh phúc ấy ngắn ngủi đến mức cô chưa kịp hưởng thụ thì đã tan thành bọt nước rồi.

“Vâng, mẹ đi ăn cơm đi, con cũng buồn ngủ rồi.” Nguyệt Nguyệt cười nói, chỗ cô bé đang là buổi trưa, cô bé muốn đi ngủ.

Cúp điện thoại xong, Tiêu Mộc Diên đi ra ngoài, mặt trăng đã treo cao, trăng vừa tròn vừa sáng.

Tiêu Mộc Diên lẳng lặng nhìn ánh trăng trên trời, dường như cô cũng không biết bước tiếp theo phải làm như thế nào, cô phải làm sao mới có thể đưa Viễn Đan trở về đây? Bỗng nhiên cô lại nghĩ đến mẹ, bàn tay nhỏ bé sờ lên viên ngọc đổi vận trên cổ. Đây là thứ mẹ tự tay đưa cho cô, đã mười mấy năm rồi cô không được gặp mẹ, nếu mẹ còn ở bên cô thì có lẽ mẹ đã có thể đưa ra ý kiến giúp cô rồi.

Có lẽ thật sự đói bụng rồi, cô ăn một bát mì với hai quả trứng gà. Nghĩ cũng phải, sáng sớm Thịnh Trình Việt đã đòi hỏi cô rồi bỏ đi, cô ngủ mê man cả ngày, không đói mới là lạ.

Trương Vân Doanh đứng gần đó lặng lẽ nhìn Tiêu Mộc Diên ăn như hổ đói, trong lòng dấy lên nỗi đau đớn. Năm đó lúc còn học đại học, Tiêu Mộc Diên hoàn mĩ và cao ngạo như vậy, thế mà giờ đây cô lại rơi vào bước đường này.

Trương Vân Doanh vừa nghĩ vừa đến gần Tiêu Mộc Diên, anh ấy cũng cho rằng sáng hôm nay Tiêu Mộc Diên xuất hiện trước cửa nhà là vì có chuyện gì đó.

“Diên Diên!” Giọng nói quen thuộc và dịu dàng đột ngột truyền đến khiến Tiêu Mộc Diên giật mình ngẩng phắt lên, lập tức đối diện với một đôi mắt đầy nét cười.

Trương Vân Doanh cũng cứ nhìn Tiêu Mộc Diên như vậy, anh ấy thấy đôi mắt sáng trong của cô thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Bỗng hai người đều ăn ý mỉm cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi