VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 157: TRỪNG PHẠT CỦA ANH

“Anh đừng mơ có thể làm tôi cúi đầu, tôi hận anh, hận anh đến tận xương tủy, chỉ muốn gi3t chết anh ngay lập tức.” Tiêu Mộc Diên vẫn đang mắng chửi, cảm giác sỉ nhục trong lòng ngày càng lớn, không ngờ cơ thể cô lại bị tên ác ma này nhìn thấy, tuy là có mặc qu@n lót nhưng chẳng phải anh ta vẫn đang nằm trên người cô sao? Cô đã có lỗi với Trương Vân Doanh rồi.

Người phụ nữ này sao lại cứng đầu như thế? Chỉ cần cô cầu xin anh một tiếng, anh sẽ thả cô ra ngay mà.

Tiêu Mộc Diên không nói gì nữa, cô không mắng, nhưng cũng không cầu xin anh, hai người cứng đơ nhìn nhau giằng co.

Vốn dĩ Thịnh Trình Việt chỉ muốn dọa cô thôi, không ngờ cô lại khóc, nhìn đôi mắt long lanh nước, trái tim anh như bị cái gì đó bóp nghẹn, lòng anh rất đau, anh không khỏi duỗi tay muốn lau nước mắt cho cô.

Nhưng Tiêu Mộc Diên lại quay đầu đi, muốn tránh né bàn tay của Thịnh Trình Việt, cô không muốn để tay anh ta chạm vào mình, cô thật sự không biết tại sao người đàn ông này lại đối xử như thế với cô, cho dù trước đây cô có lỗi với anh ta, nhưng anh ta đã làm tổn thương cô đến vậy còn chưa thấy đủ sao? Anh ta còn muốn gì nữa chứ?

Tay Thịnh Trình Việt khựng lại giữa không trung, sau đó anh bất ngờ đứng dậy, không làm khó cô nữa, tình cảm của anh với cô là thật, đây là điều chắc chắn, trước khi Cao Ngọc Mai xuất hiện, Thịnh Trình Việt thật sự đã cho rằng anh yêu Tiêu Mộc Diên rồi. Nhưng sau khi Cao Ngọc Mai về bên cạnh anh, mọi thứ lại trở nên rối bời. Lúc này anh bắt đầu hoài nghi chính mình, có phải trái tim anh cùng lúc yêu cả hai người con gái, nhưng anh lại phát hiện anh không có hứng thú với Cao Ngọc Mai nữa.

Thịnh Trình Việt khó chịu vung tay đi thẳng ra ngoài, anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, anh luôn quan tâm tới mọi chuyện liên quan tới Tiêu Mộc Diên, bất cứ việc gì cô làm cũng ảnh hưởng tới cảm xúc của anh.

Thấy Thịnh Trình Việt ra ngoài, Tiêu Mộc Diên vội mặc lại quần áo, ánh mắt cô bỗng chạm phải bức ảnh bên cạnh giường, một bức là người phụ nữ ở biệt thự của Thịnh Trình Việt, một bức là… cô, không ngờ anh ta lại có ảnh của cô, nếu anh ta hận cô thì sao lại giữ ảnh của cô?

Hơn nữa bức ảnh này là bức chụp chung của cô và Thịnh Trình Việt. Trong ảnh, Thịnh Trình Việt cười rất vui vẻ và hạnh phúc, cô có thể nhìn ra điều này từ trên khuôn mặt của anh ta, đôi mắt sâu thăm thẳm của anh ta sâu không thấy đáy, trải qua sáu năm mưa gió, đúng là anh đã chín chắn và quyến rũ hơn rất nhiều. Trong một thoáng nào đó, Tiêu Mộc Diên bắt đầu tò mò về chuyện đã xảy ra trong sáu năm qua giữa cô và Thịnh Trình Việt.

Nhưng ngay sau đó, cô liền phủ định ý nghĩ này, không được, bản thân cô muốn quên đi khoảng thời gian sáu năm đó, vì thế cô không muốn nhớ lại nữa.

Thịnh Trình Việt mãi mà không thấy Tiêu Mộc Diên đi ra liền quay lại xem thế nào, Tiêu Mộc Diên đang ngẩn người nhìn bức ảnh bên đầu giường, đó là ảnh chụp chung của cô và anh, cô nhớ lại chuyện gì rồi sao?

Nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Mộc Diên vội che giấu cảm xúc của mình, điều chỉnh vẻ mặt trở nên bình tĩnh, sau đó tao nhã đứng dậy, kiêu ngạo ra khỏi phòng.

Thịnh Trình Việt hơi bất ngờ tưởng như mình nhìn lầm, một Tiêu Mộc Diên ngẩn ngơ và một Tiêu Mộc Diên kiêu ngạo lúc này là cùng một người sao?

“Xin hỏi tổng giám đốc Thịnh, anh dạy dỗ tôi đủ chưa? Nếu đủ rồi thì tôi có thể đi rồi chứ?” Giọng nói Tiêu Mộc Diên đầy lạnh nhạt, dường như mang theo ý giễu cợt, nhưng trên khuôn mặt vẫn thường trực vẻ mạnh mẽ không chịu khuất phục.

Sắc mặt Thịnh Trình Việt hơi thay đổi, anh cũng có thể đoán được chuyện cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, người phụ nữ này không muốn ở bên anh dù chỉ một giây.

“Ngồi xuống một lát đã, Trương Vân Doanh sắp tới rồi.” Hai người vào phòng làm việc, Thịnh Trình Việt rất khách sáo nói với cô.

Tiêu Mộc Diên lập tức sờ mông mình, Thịnh Trình Việt vừa rồi ra tay đúng là cay độc, không ngờ lại dám đụng tới mông cô, lát nữa Trương Vân Doanh tới, nếu Thịnh Trình Việt nói với Trương Vân Doanh chuyện vừa rồi thì làm sao đây? Nghĩ tới đây, mặt mày cô trở nên u ám.

“Không cần, tôi đi đây,” Cô không muốn ở đây một giây một phút nào hết, cô vẫn nhớ lúc ở sòng bài, anh đặt cô lên bàn xoay, sau đó nổ súng về phía cô.

“Nếu cô muốn đi thì cũng được, có điều khi Trương Vân Doanh tới tôi sẽ nói với cậu ta vừa rồi chúng ta ở phòng đằng sau…”

“Không được nói!” Tiêu Mộc Diên lập tức ngắt lời Thịnh Trình Việt, ánh mắt cô đầy kinh hoảng nhìn anh ta, nếu Thịnh Trình Việt dám nói chuyện vừa rồi cho Trương Vân Doanh thì cô sẽ giết anh ta.

“Không được nói là sao? Tôi có thể không nói, nhưng cũng phải có lợi ích gì đó chứ?” Thịnh Trình Việt đột nhiên nói với vẻ bỡn cợt.

“Hả? Anh muốn lợi ích gì?” Tiêu Mộc Diên không khỏi mở miệng hỏi, giọng nói đầy bất mãn, người đàn ông này quá gian xảo, cô thật sự sợ anh ta gài bẫy cô.

“Chính là… ngủ với tôi một đêm.” Thịnh Trình Việt đã nhịn rất nhiều ngày, anh thật sự nhớ mùi của cô, vốn dĩ Cao Ngọc Mai cũng tỏ ý muốn lên giường nhưng anh không muốn, anh cũng không biết tại sao lại như thế? Thật kỳ lạ.

“Cút…” Tiêu Mộc Diên vung tay muốn tát Thịnh Trình Việt, người đàn ông này không chỉ bi3n thái mà còn vô liêm sỉ nữa.

Thịnh Trình Việt nhìn chằm chằm ngực của Tiêu Mộc Diên, đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng của tình d*c.

“Có phải chưa bao giờ lên giường với tôi đâu, hơn nữa trước đây cô cũng rất thích nằm dưới tôi hưởng thụ mà…”

“Anh có tin tôi cầm dao giết anh luôn không hả!” Tiêu Mộc Diên chẳng muốn nói chuyện với người đàn ông này nữa, đúng là không thể nói lý với người này.

“Tất nhiên là tôi tin, có điều cô giết tôi cũng chẳng tác dụng gì, hơn nữa vừa rồi camera đã quay lại cảnh trong phòng, vừa hay quay luôn mặt cô, nếu tôi chết thì ảnh của cô sẽ phát tán khắp nơi đấy.” Thịnh Trình Việt đùa giỡn liếc nhìn Tiêu Mộc Diên, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

Tiêu Mộc Diên tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cả ngày vẫn không thốt nổi một chữ, không ngờ lại gặp tên đàn ông khốn nạn đến thế, được lắm, nếu anh ta đã không buông tha cô thì anh ta cũng đừng nghĩ tới việc thoải mái.

“Thế anh cứ tung ảnh lên đi, dù sao trong đó cũng có anh, nếu anh không sợ vị hôn thê của anh tức giận thì anh cứ việc tung.” Tiêu Mộc Diên đã bình tĩnh trở lại, cô không thể cứ rối lên như thế, cô phải học được cách phản đòn.

Thịnh Trình Việt liếc mắt cũng biết được suy nghĩ của cô.

“Cô đừng quên những bức ảnh đó có thể photoshop đấy, đến lúc tôi tung ảnh lên thì chỉ có một mình cô thôi.” Thịnh Trình Việt nói giọng chắc nịch, anh thích trêu chọc cô, nhìn vẻ mặt phồng má trợn mắt của cô, như thế anh mới có cảm giác chân thực nhất về cô.

Tiêu Mộc Diên mở to mắt nhìn Thịnh Trình Việt, cô phát hiện đứng trước Thịnh Trình Việt, cô không có bất cứ sức tấn công nào, dù là sức mạnh hay miệng lưỡi, cô chỉ có thể chịu thua anh ta mà thôi.

Truyện được đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!

“Sao cô lại nhìn tôi như thế, cô nhìn vậy tôi sẽ nghĩ là cô yêu tôi.” Thịnh Trình Việt vẫn cười trêu chọc.

“Yêu anh à? Cho dù chết tôi cũng sẽ không yêu tên khốn nạn như anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi