VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 180: ÂM MƯU CỦA ÂU THỊ

Thịnh Trình Việt hé miệng, lời đến khóe môi lại không nói ra, vậy đợi đến tối lại nói vậy. Đối diện với Cao Ngọc Mai, anh vẫn luôn có một loại cảm giác kì lạ.

Bọn họ lặng lẽ ăn cơm, cũng không nói gì, kì lạ, bọn trẻ lần này cũng không nói gì.

“Ba, hôm nay sẽ có kết quả bài kiểm tra, ba định thưởng gì cho bọn con?” Lúc Viễn Đan mấy đứa xách cặp chuẩn bị đi học, nhìn qua Thịnh Trình Việt, hỏi.

Khuôn mặt đẹp trai của Thịnh Trình Việt nở nụ cười. Đứa nhỏ Viễn Đan có phải quá tự tin rồi không? Điểm vẫn chưa có, nó đã khẳng định thi tốt như vậy sao? Hơn nữa, lần này nó muốn đứng thứ nhất, hay thứ hai?

Anh còn nhớ rõ ràng, lần trước vì nó và Thịnh Tuấn Hạo thi được điểm bằng nhau, sau đó bị giáo viên xếp sau Thịnh Tuấn Hạo, vì thế còn oán hận Thịnh Tuấn Hạo lâu lắm cơ.

“Vậy lần này con sẽ thi được hạng nhất hay hạng nhì?” Lúc Thịnh Trình Việt nói, đã mặc xong áo khoác, sau đó nhìn đồng hồ, ừ, giờ vẫn còn sớm, để anh đưa ba đứa trẻ đi học đi.

“Đương nhiên là thứ nhất rồi.” Viễn Đan gần như khẳng định nói. Thịnh Tuấn Hạo sớm đã nói với cậu, cậu ta có một câu làm sai, điểm bọn họ sẽ chênh nhau ở câu đó, có thế lần này, cậu khẳng định sẽ đứng thứ nhất.

Thịnh Trình Việt xoa đầu Viễn Đan.

“Có lúc, quá kiêu ngạo không phải là một chuyện tốt, chỉ là, sự kiêu ngạo của con, ba thích.” Lời vừa dứt liền nhìn về phía Thịnh Tuấn Hạo, cậu ngược lại rất bình tĩnh, không có bất kì biểu cảm nào, thực ra, Thịnh Tuấn Hạo di truyền tính cách của cả anh và Tiêu Mộc Diên. Đứa trẻ này từ nhỏ đã lanh lợi như thế.

“Ba, con không kiêu ngạo, vậy ba không thích con sao?” Nguyệt Nguyệt ngó đầu ra hỏi. Đôi mắt to sáng trong chớp chớp nhìn Thịnh Trình Việt, khuôn mặt nhỏ mang theo nghi hoặc.

Thịnh Trình Việt xoa xoa đầu Nguyệt Nguyệt, cười cười, sau đó ôm Nguyệt Nguyệt vào lòng.

“Cả 3 đứa các con đều là niềm tự hào của ba, ba thích các con còn không hết nữa là. Hôm nay ba sẽ đưa các con đi học.” Xem ra tâm trạng Thịnh Trình Việt không tồi.

Ba con mấy người hùng hùng hổ hổ đi đến trường.

Sau khi Tiêu Mộc Diên dậy liền trực tiếp đi đến công ty của mình. Haiz, vừa nghĩ đến đây, tâm trạng cô cực kì không tốt. Cái tên Thịnh Trình Việt kia vây mà quá đáng như thế, khiến cô thất nghiệp. Ác ma chính là ác ma.

Không có việc làm, cô chỉ có thế càng dồn hết tâm tư vào công ty của mình. Nhìn công ty của bản thân, cô đột nhiên có một cảm giác thành tựu, cô dùng bàn tay của mình tự gây dựng lại Tiêu Thị, khiến Tiêu Thị đi lên lần nữa.

Cô mở một cuộc họp báo, Tiêu Thị xây dựng lại từ đầu. Hơn nữa, bản thiết kế thần bí kia cũng lập tức được đưa ra, chốc lát liền thu hút sự chú ý của không ít người.

Nên biết vào nhiều năm về trước, Tiêu Thị đã tuyên ba phả sản rồi, hơn nữa bản thiết kế thần bí kia cũng không biết tăm hơi. Người phụ nữ đứng trên buổi họp báo kia là ai? Là đời sau của nhà họ Tiêu sao? Trong tay cô có bản thiết kế kia sao?

Vì Tiêu Mộc Diên không hề công khai thân phận của bản thân, vì thế, hiện tại mọi người đều tràn đầy suy đoán đối với Tiêu Mộc Diên.

Âu Vũ Đình ngổi trong phòng làm việc, im lặng nhìn tất cả, bàn tay anh cầm một ít tài liệu. Không ngờ Tiêu Mộc Diên lại là đời sau của nhà họ Tiêu, mà nhà họ Âu bọn họ cũng có chút quan hệ với nhà họ Tiêu. Là ba anh – Âu Toàn trước kia từng nói, khi xưa khi Tiêu Thị sắp phá sản, từng cầu cứu ông, nhưng ông không đáp ứng.

Vậy có khi nào Tiêu Mộc Diên vì chuyện này mà quay ra hận anh không? Nếu như lúc đó Âu Thị đưa tay giúp đỡ, vậy Tiêu Thị cũng sẽ không diệt vong, hơn nữa ba anh còn từng nói muốn cướp đi bản thiết kế của Tiêu Thị, không ngờ bản thiết kế này vậy mà nằm trong tay Tiêu Mộc Diên.

Âu Vũ Đình nắm chặt tài liệu trong tay, anh sẽ không cướp đi bản thiết kế của Tiêu Mộc Diên, ngược lại anh sẽ giúp cô cùng mở công ty.

“Tổng giám đốc, chủ tịch tìm anh.” Thư kí đi vào, nhẹ nhàng nói. Lời thư kí vừa dứt, còn không chờ Âu Vũ Đình mở miệng, Âu Toàn đã đi vào, ông trực tiếp đi đến trước mặt Âu Vũ Đình.

“Vũ Đình, có lẽ con đã nhìn thấy buổi họp báo rồi chứ?” Âu Toàn vừa nói vừa ngồi xuống. ngữ khí trầm ổn mà nội liễm. Đây là tính cách mà ông bồi dưỡng suốt bao năm qua, cho dù ông đã giao Âu Thị cho Âu Vũ Đình, nhưng không đại biểu rằng ông không quản lí gì nữa.

“Vâng.” Âu Vũ Đình nhìn Âu Toàn, nhàn nhạt gật đầu. Anh biết ý của ba, nhưng anh tuyệt đối không giúp ông, anh sẽ không tổn thương Tiêu Mộc Diên, anh yêu cô, không chỉ vì báo thù Thịnh Trình Việt.

“Ta có thể nhìn ra, con rất thích con bé đó. Nếu bảo con cướp bản vẽ từ tay cô ta, con khẳng định sẽ không đồng ý.” Âu Toàn trực tiếp nói. Hiện tại Tiêu Mộc Diên đã công khai chuyện này rồi, nếu giờ bọn họ còn đi cướp nữa, vậy trong lòng mọi người sẽ nghĩ như thế nào? Khẳng định sẽ nói Âu Thị bọ họ cưỡng đoạt bản thiết kế của Tiêu Mộc Diên.

“Ba có ý gì?” Âu Vũ Đình nhìn chằm chằm Âu Toàn, dường như muốn từ khuôn mặt trầm ổn của Âu Toàn phát hiện ra gì đó. Nhưng rất tiếc, anh một chút cũng nhìn không thấu ba mình, ông rốt cuộc muốn làm gì?

“Ý của ta rất đơn giản, ta muốn có bản thiết kế đó, muốn con kết hôn cùng Tiêu Mộc Diên.” Đúng vậy, nếu Tiêu Mộc Diên kết hôn cùng con trai ông, vậy bản thiết kế kia không phải cũng là của nhà họ Âu bọn họ sao?

Âu Vũ Đình coi như đã hiểu ý của Âu Toàn. Ba quả nhiên đang có ý đồ với bản thiết kế kia. Chỉ là muốn anh kết hôn cùng Tiêu Mộc Diên, đây đích thực là một chuyệt cục kì tốt, ít nhất là anh muốn thế, có lẽ anh có thể tranh thủ một chút. Chỉ là anh kết hôn cùng Tiêu Mộc Diên không phải vì bản thiết kế kia, mà là vì anh yêu Tiêu Mộc Diên.

“Nhưng Tiêu Mộc Diên sẽ không dễ dàng gả cho con như thế.” Âu Vũ Đình rất khẳng định nói. Anh có thể cảm thấy rõ ràng, bây giờ Tiêu Mộc Diên yêu Trương Vân Doanh. Nghĩ mà thấy bản thật thật đáng thương, trước kia Tiêu Mộc Diên thích Thịnh Trình Việt, bây giờ cô lại thích Trương vân Doanh, mà cô, từ đầu tới cuối chưa từng thích anh.

Thực ta Âu Vũ Đình không biết, Tiêu Mộc Diên từng thích anh. Trong 6 năm anh giúp đỡ cho cô, cô đều ghi nhớ trong lòng, chỉ là giờ cô mất trí nhớ, cũng không nhớ anh nữa.

Tình yêu của cô dành cho Thịnh Trình Việt là khắc cốt ghi tâm, nhưng giờ cô cũng quên rồi.

Giờ cô chỉ yêu Trương Vân Doanh, nhưng Trương Vân Doanh lại tổn thương cô.

“Cô ta là người phụ nữ đã có 3 đứa con, có thể gả cho con, coi như là vinh hạnh của cô ta, cô ta còn muốn gì nữa? Chỉ cần cô có thể phối hợp với ta, cô ta nhất định sẽ là cô dâu của con.” Âu Toán rất khẳng định nói. Vì bản thiết kế kia, ông hi sinh nhiều hơn nữa cũng đáng.

“Ba, không nên nói như vậy, con sẽ tôn trọng cô ấy. Nếu cô ấy không nguyện ý, con sẽ không làm khó cô ấy.” Ngữ khí của Âu Vũ Đình rất bình tĩnh. Anh sẽ không uy hiếp cô làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô vui, anh cũng sẽ vui.

“Con… Con thật khiến ta quá thất vọng rồi. Con không biết bản thiết kế kia quan trọng thế nào đối với Âu Thị chúng ta sao? Con nên nghĩ cho kĩ, tự mình nghĩ đi, ta không ép con.” Ngữ khí Âu Toàn mang theo kích động không che giấu được. Đứa con trai này của ông làm việc quá mềm yếu, vì thế ông mới mãi không giao Âu Thị vào tay anh.

“Nếu con làm ba thất vọng rồi, vậy ba thu lại công ty đi.” Âu Vũ Đình lạnh nhạt nói. Âu Thị bây giờ chỉ là chiếc vỏ rỗng, căn bản không có thế lực gì. Nếu giờ anh không phải là ngôi sao, không tham gia một ít quảng cáo, Âu Thị bọn họ sớm đã công ba phá sản rồi.

Âu Toàn tức giận muốn đập bàn, rất may ông kịp trấn tĩnh lại, thu lại cảm xúc của mình.

“Con bây giờ lớn rồi, cánh cứng rồi, ta cũng không quản nổi nữa. Haiz, Âu Thị là muốn hủy trên tay ta rồi, sai này ta chết đi, cũng không còn mặt mũi nào đi gặp bề trên.” Ông thở dài một hơi, đường như cực kì bi thương. Không thể không nói, diẽn xuất của ông thực sự quá tốt rồi, Âu Vũ Đình hiển nhiên không phát hiện ông đang diễn mà thôi.

Âu Vũ Đình nhìn bộ dáng của Âu Toàn, chỉ cam thấy lòng khẽ động, cho dù thế nào, Âu Toàn cũng là ba của anh, nếu anh là quá tuyệt tình, đó chính là bất hiếu. Anh nhìn Âu Toàn, đột nhiên mềm lòng rồi.

“Ba, ba đừng như vậy, còn sẽ tận lực khiến Tiêu Mộc Diên gả cho con.” Âu Vũ Đình không còn cách nào khác. Âu Toàn là ba anh, anh không thể nhìn ba đau lòng mà không chút động lòng.

“Ta biết lòng con, ta không trách con.” Ây Toàn thấp giọng nói. Thực ra trong lòng, ông sớm đã nghĩ ra kế sách, ông đã phái người đến nhà Tiêu Mộc Diên, ông muốn bắt cóc ba mẹ cô.

Có ba mẹ cô trong tay, còn sợ Tiêu Mộc Diên không đầu hàng sao? Chỉ cần Tiêu Mộc Diên gả cho con trai ông, vậy bản thiết kế kia sẽ có thể khiến Âu Thị sống lại. Cho dù Thịnh Trình Việt có thế lực hơn nữa thì sao, mọi thứ đều cần dựa vào thực lực nói chuyện.

Tiêu Mộc Diên đang bận rộn ở công ty, đột nhiên có cảm giác sau lưng có một ánh mắt nóng bỏng, sắc mặt khẽ biến, liền quay đầu lại, trên mặt là biểu cảm tức giận, vì trong lòng cô, người đang ở đây khẳng định là Thịnh Trình Việt.

Khi cô nhìn thấy là Âu Vũ Đình, ngây người một lúc, có lẽ là không ngờ sẽ thấy Âu Vũ Đình, khuôn mặt lộ ra nụ cười gượng.

“Không biết siêu sao Âu Vũ Đình đến chỗ tôi có chuyện gì?” Cô cười nhẹ nói. Thực ra cô không quá quen thân với Âu Vũ Đình trước mắt, nhưng liên tiếp truyền ra tin đồn thị phi, đến bản thân cô cũng không phát hiện bản thân rốt cuộc có mị lực gì, tại sao Âu Vũ Đình cứ bàm lấy cô mãi.

Âu Vũ Đình khẽ nhếch khóe miệng, đột nhiên giống như làm ảo thuật, lấy ra một bó hoa bách hợp từ sau lưng, cười cười đưa tới trước mặt Tiêu Mộc Diên.

Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền chỉ đăng trên app Mê Tình Truyện!

Tiêu Mộc Diên ngây người, sau đó không khách khí đón lấy.

“Đây là siêu sao anh đang theo đuổi tôi sao? Tiêu Mộc Diên vừa mua hai bình hoa, vừa đúng lúc chưa mua hoa, giờ tiết kiệm rồi, bó hoa này rất to, chia thành 2 bình vừa đẹp.

“Đúng vậy, không biết cô Tiêu có tiếp nhận tôi không?” Âu Vũ Đình cười cười, đến gần Tiêu Mộc Diên, nhìn thằng vào mắt cô. Anh luôn thích người phụ nữ này, thích cô đã 6 năm rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi