CHƯƠNG 209: EM NHẤT ĐỊNH PHẢI TỈNH LẠI
“Diêu Diêu, xin lỗi, anh không nên sau khi em yêu anh lại tổn thương em, tất cả đều lỗi của anh, anh yêu em, yêu em. . .” Thịnh Trình Việt khẽ lẩm bẩm bên tai Tiêu Mộc Diên.
“Nếu ông trời lại cho anh một cơ hội, anh chắc chắn sẽ không lại phụ bạc em, dùng tình yêu cả đời để bù đắp cho những lỗi lầm trước đây, anh còn cơ hội ấy không?” Giọng nói của anh ngày càng nhẹ, vừa giống như nói chuyện với Tiêu Mộc Diên lại vừa giống như đang nói với chính mình.
Cô quên đi ký ức sáu năm này, quên đi tất cả những ký ức liên quan đến anh, đó là bởi vì hận sao? Bởi vì hận, bởi vì đau, cho nên cô lựa chọn quên đi tất cả.
“Diên Diên, chỉ cần em có thể tỉnh lại, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, anh cầu xin em, tỉnh lại đi.” Anh khẽ nói.
Khóe mắt Tiêu Mộc Diên chảy ra một giọt nước mắt, tức thì thấm vào trong gối, cô muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng quá căn bản là không nhấc lên nổi, cả người cô nặng nề đến không động đậy được, chỉ có thể im lặng như vậy nghe Thịnh Trình Việt nói chuyện.
Anh yêu cô phải không? Trong đầu bỗng lóe lên hình ảnh lúc ở bên Thịnh Trình Việt, từ lúc họ gặp nhau, bán thân, sau đó là yêu nhau, hình ảnh một nhà năm người chụp ảnh chung, đó là một cảnh tượng hạnh phúc đến nhường nào.
Trong đầu cô đột nhiên chớp qua chuyện Thịnh Trình Việt và Cao Ngọc Mai đính hôn, cô xảy ra tai nạn giao thông.
Cô nhớ ra tất cả mọi thứ, quả nhiên, cô nên hận Thịnh Trình Việt, nhưng giờ phút này, cô lại không hận nổi, nghe Thịnh Trình Việt thấp giọng lẩm bẩm bên giường, trong lòng cô liền gợn lên từng cơn sóng lăn tăn, nhẹ nhàng dập dờn.
“Thực ra lúc anh cướp con thì anh đã hối hận rồi, anh muốn trả con lại cho em, nhưng lại ngại mất thể diện, nếu ngày ấy anh trả lại con cho em, có phải là sẽ không xảy ra bi kịch tai nạn xe, có phải cũng sẽ không có chuyện hôm nay.”
Thịnh Trịnh Việt nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên vẫn nhỏ giọng nói, việc lỗi lầm lớn nhất mà đời này anh làm đó chính là làm việc xin lỗi Tiêu Mộc Diên.
Lúc này y tá đi vào, qua kiểm tra cho Tiêu Mộc Diên một chút.
“Tình trạng của bệnh nhân đang chuyển biến tốt đẹp, hẳn là lập tức có thể tỉnh lại, đây đúng là kỳ tích mà.” Trên mặt y tá khó được lộ ra vui mừng.
Lúc ấy bác sĩ nói người phụ nữ trước mắt này căn bản là không thể tỉnh lại được, nhưng lại xuất hiện kỳ tích, vậy mà xảy ra thay đổi.
“Thật không?” Ngữ khí của Thịnh Trình Việt khó giấu được sự kích động, trước nay anh không thể ngờ mình sẽ có một ngày kích động như vậy.
Tảng đá trong lòng đột nhiên rơi xuống đất, đó là một loại cảm giác cả người thả lòng.
“Vâng, nhưng. . .hình như anh vẫn còn đang sốt.” Bác sĩ nhìn vẻ mặt hơi đỏ lên của Thịnh Trình Việt, cau mày nói.
Nguyệt Nguyệt, Viễn Đan và cả Thịnh Tuấn Hạo đều chạy vào.
“Ba, ba đi truyền nước đi, không mẹ tỉnh lại mà ba thì ngã bệnh, lại phải khiến mẹ chăm sóc ba.” Thịnh Tuấn Hạo tuy nói vậy, nhưng trong ngữ khí của cậu lại tràn đầy sự quan tâm.
Vì vậy,Thịnh Trình Việt dưới sự hộ tống của ba đứa nhỏ, sang phòng bệnh bên cạnh, sau đó lại bắt đầu truyền nước.
Bất giác ngủ quên đi, lần này anh mơ thấy một giấc mơ rất đẹp, cả gia đình anh lại được ở bên cạnh nhau, Tiêu Mộc Diên cũng tha thứ cho anh, anh nắm tay Tiêu Mộc Diên bước vào lễ đường hôn nhân.
Anh nắm chắt tay Tiêu Mộc Diên, đeo cho cô chiếc nhẫn kim cương anh đã chuẩn bị sẵn, sau đó hôn nhẹ lên. . .
Đúng vậy, đám cưới là thứ anh chưa từng nghĩ đến, không ngờ trong mơ lại mơ đến.
Sau khi Thịnh Trình Việt mở mắt, phát hiện Thịnh Tuấn Hạo đang mở to mắt nhìn anh, anh hơi nhíu mày, vỗ vỗ lên khuôn mặt đẹp trai cứng đơ của mình, ngồi dậy nhìn con trai.
“Nhìn ba như vậy làm gì? Sẽ không là muốn ôm ba đi?” Trong lúc nói Thịnh Trình Việt vươn tay ra định ôm Thịnh Tuấn Hạo.
Thịnh Tuấn Hạo lại đẩy Thịnh Trình Việt ra, xong nhìn vệt nước miếng ở khóe miệng, cậu đây là lần đầu tiên thấy ba ch ảy nước miếng đó?
“Ba, ba mơ thấy cái gì vậy, tại sao ba cười . . .hạnh phúc như vậy!” Đúng thế, nãy ba cười rất hạnh phúc, nếu không thì ba làm sao lại chảy cả nước miếng ra.
Thịnh Trình Việt rõ ràng là sửng sốt chút, anh đích xác là có mơ một giấc mơ đẹp, nhưng đứa bé này làm sao biết, với lại còn biết là giấc mơ đẹp.
“Ba có mơ đâu?” Thịnh Trình Việt dứt lời xuống giường, anh muốn đi xem Tiêu Mộc Diên, cô gái tỉnh chưa nhỉ? Anh phải đi nhìn xem.
“Ba, ba hạnh phúc đến chảy cả nước miếng, mà còn nói là không có mơ sao?” Thịnh Tuấn Hạo hiển nhiên là không hài lòng, nó vừa mới rõ ràng thấy ba rực rỡ như vậy, giờ ba lại bảo mình không có mơ.
Nước miếng? Thịnh Trình VIệt vô thức chùi mép, mất mặt rồi, thế mà ch ảy nước miếng thật. Lại còn ch ảy nước miếng trước mặt con trai mình, đây có thể là từ bé đến lớn lần đầu tiên anh mất mặt như vậy.
“Chuyện này không cho nói ra ngoài.” Thịnh Trình Việt cảnh cáo Thịnh Tuấn Hạo, nếu Thịnh Tuấn Hạo nói chuyện anh ch ảy nước miếng ra ngoài, anh còn mặt mũi nào gặp người, ngay cả Viễn Đan cũng không cho kể, nếu Viễn Đan biết, chắc chắn sẽ cười lăn lộn.
Thịnh Tuấn Hạo hiển nhiên không dễ gì mà tha cho Thịnh Trình Việt, cậu cũng không sợ cảnh cáo của Thịnh Trình Việt, có lẽ cậu bé đoán trước được Thịnh Trình Việt chẳng làm gì được nó đâu.
“Ba, con không nói cũng được, vậy ba nói cho con nãy ba mơ thấy cái gì?” Vẻ mặt Thịnh Tuấn Hạo cười xán lạn, cậu thật sự rất mong chờ ba mơ thấy giấc mơ gì, thế nhưng lại có thể làm ba hạnh phúc như thế.
Khuôn mặt anh tuấn của Thịnh Trình Việt lập tức chảy dài, đây là bí mật của anh, làm sao có thể nói cho con trai, rất mất uy nghiêm.
“Ba không nói cũng được, vậy con đi kể cho Viễn Đan.” Nếu Viễn Đan biết chuyện này, cậu ấy tuyệt đối sẽ cho Thịnh Trình Việt phải trả giá. Thịnh Tuấn Hạo nhìn Thịnh Trình Việt với dáng vẻ nhất định phải hỏi cho bằng được.
Nhìn đến nỗi trong lòng Thịnh Trình Việt nao nao, mấy đứa con này của anh ngày càng không ổn, giờ thế mà trực tiếp uy hiếp cả anh cơ đấy.
“Ba nếu nói với con thì con tuyết đối không được nói với người thứ hai.” Thực ra giấc mơ của anh cũng chẳng có gì, chỉ là chuyện ch ảy nước miệng này thật là. . .
“Được, con thề tuyệt đối không nói, ba có thể kể chuyện mơ thấy gì không.” Tay nhỏ bé của Thịnh Tuấn Hạo giơ lên, thề thốt nói.
“Ba kể với con, ba mơ thấy kết hôn với mẹ con, tự tay đeo nhẫn cho mẹ con.” Thịnh Trình Việt nói đến đây, trong đâu theo bản năng nhớ lại giấc mơ ấy.
“Ồ. . .hóa ra là vậy, chẳng trách ba hạnh phúc đến ch ảy nước miếng?” Vẻ mặt Thịnh Tuấn Hạo cười trộm, thảo nào cậu thấy ba trong lúc ngủ mơ lại cười hạnh phúc như thế? Thì ra ba mơ thấy mẹ, xem ra ba thật sự để tâm đ ến mẹ.
Đột nhiên cậu có chút mong chờ, mong chờ thời khắc ba kết hôn với mẹ.
Thịnh Trình Việt vò đầu Thịnh Tuấn Hạo một chút, quay người rời đi, anh muốn đi xem Tiêu Mộc Diên, trong đầu tràn đầy là người con gái kia.
Tiêu Mộc Diên vừa dậy đi vào phòng vệ sinh.
Thịnh Trình VIệt đi vào thì trong phòng không có một ai, anh nhất thời sửng sờ, hồi lâu vẫn không tỉnh táo lại, Tiêu Mộc Diên vẫn không tha thứ cho anh sao? Cô bỏ trốn một mình rồi sao? Người phụ này không muốn tha thứ cho anh đến vậy sao?
Cô nói phải dùng tính mạng để chứng minh tình yêu của anh, anh chứng minh rồi, nhưng cô vẫn bỏ anh mà đi.
Sau khi Tiêu Mộc Diên đi ra, lại thấy Thịnh Trình Việt đứng đờ ở đó, cô hơi nhíu mày, người này làm sao đây? Đơ ra rồi?
“Thịnh Trình Việt!” Tiêu Mộc Diên vô thức gọi, trong lúc nói cô còn từ từ đi đến phía giướng, nằm đến mỏi cả người, đi có vài bước mà cảm thấy cả người như mất nước không có tý sức gì.
Thịnh Trình Việt bất thình lình quay đầu lại, giây phút anh nhìn thấy Tiêu Mộc Diên, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, đó là nụ cười khi mất đi mà tìm lại được, anh bước lớn lên trước, một phát ôm lấy Tiêu Mộc Diên vào lòng, ôm chặt, nếu thời gian trở nên vĩnh hằng, vậy thì, hãy dừng lại ở giây phút này.
Anh càng ôm càng chặt, chỉ sợ hơi lỏng tay, người trước mắt sẽ biến mất như một giấc mơ, anh sợ mất đi, cho nên chỉ có thể ôm chặt.
Tiêu Mộc Diên hiển nhiên không ngờ Thịnh Trình Việt sẽ ôm mình, lại còn ôm chặt như thế, tựa như đang sợ hãi điều gì? Cô muốn đẩy anh ra, nhưng đổi lại là việc anh ôm càng chặt hơn, cô chỉ đành từ bỏ giãy giụa, tùy anh ôm.
“Diên Diên, anh yêu em, anh yêu em. . .” Thịnh Trình Việt trong miệng nhỏ giọng nói, ngoại trừ mấy từ này ra anh chẳng còn biết có thể nói gì nữa?
Tiêu Mộc Diên khẽ cười, cô biết, lúc anh lẩm bẩm bên tai cô đều nghe thấy được, cho nên cô định cho anh thêm một cơ hội, nếu anh lại dám tổn thương cô, cả đời này cô sẽ không tha thứ cho anh.
“Nếu anh đã yêu tôi, vậy thì lấy gì đó ra chứng minh đi.” Tiêu Mộc Diên đột nhiên lên tiếng, trên khuôn mặt tươi tắn của cô tràn đầy ý cười, cô nhớ lại rồi, nhớ ra tất cả rồi, cô yêu anh, thật sự yêu anh.
Hồi đầu anh phạm vào lỗi không thể tha thứ, nhưng cô vẫn muốn tha thứ anh, bởi vì tình yêu không cần lý do, nhưng cô sẽ không dễ dàng cho anh được như ý muốn, ai bảo hồi ấy anh đối xửa với cô như thế?
Thịnh Trình Việt vừa nghe được lời của Tiêu Mộc Diên, trong lòng kích động, cô nói vậy, có phải là đại biểu cho mình còn có cơ hội không?
“Diên Diên, đời này anh chắc chắn sẽ không phụ em, dùng tình yêu cả đời này để bù đắp cho những sai lầm đã qua.” Trước đây đều là lỗi của anh, anh sẽ bù đắp, từ nay về sau chỉ nắm tay của một mình cô, vĩnh viễn không rời không bỏ.
“Anh nói thôi thì không có tác dụng, tôi muốn thấy hành động.” Tiêu Mộc Diên không nhịn được nói, cô không thèm lời nói suông của anh đâu? Cô muốn thấy biểu hiện của anh, thành ý của anh, nếu không phải anh ở trong biển quên mình mà cứu cô, cô cũng tuyệt đối sẽ không cho anh cơ hội dễ dàng như vậy.
“Được, bây giờ anh cho em thấy hành động.” Dứt lời, Thịnh Trình Việt cúi người, hôn lên Tiêu Mộc Diên, cô muốn anh hành động mà đúng không? Được, vậy anh hành động cho cô xem, nhưng đã lâu rồi anh chưa được hôn cô, đôi môi cô vẫn mềm, ngọt ngào, khiến anh không kìm được h@m muốn như thế.
Mắt Tiêu Mộc Diên mở to nhìn Thịnh Trình Việt, nhất thời quên cả phản ứng, cứ thế mà nhìn anh thôi, người đàn ông này thế mà lại chiếm tiện nghi của cô, cô giãy giụa muốn tránh khỏi môi anh, nhưng anh lại mạnh mẽ giữ lấy cô, đầu lưỡi nhanh nhẹn vói vào quần quýt lấy đầu lưỡi của cô.
Mặt Tiêu Mộc Diên đỏ bừng, tên Thịnh Trình Việt thật quá đáng, thế mà dám đối xử với cô như vậy, cô muốn anh phải có hành động chứ không phải là để anh hôn cô.