VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 273: THỊNH TRÌNH VIỆT, EM MUỐN LY HÔN VỚI ANH

Thịnh Trình Việt nhìn Thịnh Thắng một cái, quả thật không biết anh lấy sức mạnh từ đâu, anh nhìn Tiêu Mộc Diên rồi nói: “Trên thế giới này, cho dù là ai so sánh với vợ anh, đều không đáng nhắc đến.”

Thịnh Thắng càng cảm thấy mất mặt, ông ta nhìn Thịnh Trình Việt rất lâu cũng không nói ra được câu nào, chỉ đành hất tay áo chỉ vào Tiêu Mộc Diên: “Cho dù thế nào, tôi cũng sẽ không cho phép cô con dâu mất mặt như cô bước chân vào cửa, tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận cô!” Sau đó, ông ta quay người rời đi, đuổi theo tổng giám đốc Tô Thị.

Chủ nhân bữa tiệc đi rồi, thì những người tham gia ở lại còn có ý nghĩa gì?

Khách khứa từng người từng người rời đi, cho dù có muốn ở lại thì cũng bị các bảo vệ đuổi khéo về.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Thịnh Thắng cảm thấy đây là lần ông ta bị mất mặt nhất, hỏi lựa chọn giữa cha và phụ nữ, con trai lại dám chọn lựa phụ nữ?

“Tôi thấy lời nói của ông cụ không sai chút nào, người phụ nữ đó thật đáng xấu hổ!”

“Gia môn bất hạnh, con trai nuôi lớn lại bị hồ ly tinh câu dẫn đi, đây chắc là chuyện mà người làm cha làm mẹ cảm thấy đau lòng nhất”

Thịnh Trình Việt thấy Tiêu Mộc Diên trầm tư không nói gì, biết là cô đang buồn vì lời nói của những người lắm điều kia. Anh vẫy tay, ra hiệu cho bảo vệ hành động nhanh tay.

“Sao em lại đến đây?”

Thịnh Trình Việt cho rằng giọng nói của anh rất dịu dàng, anh thật sư muốn biết vì sao Tiêu Mộc Diên lại đến đây mà thôi, anh nhớ anh không nói với Tiêu Mộc Diên, buổi tối ở nhà cũ có tiệc.

Không ngờ, chỉ một câu đơn giản, Tiêu Mộc Diên: “Tôi đến anh không vui đúng không? Làm phiền anh tán gái. Làm phiền anh kiến lập thế kỷ mới chứ gì? Hỏi tôi đến ba lần là vì sao tôi tới? Tôi biết là anh sẽ trèo tường đến bắt anh”

Lời nói nối liền, không có quãng nghỉ.

Thịnh Trình Việt nuốt nuốt nước bọt, vẫn cố gắng không nóng nảy: “Anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, em không trả lời cũng không sao. Chúng ta về nhà đi”

“Về nhà? Anh còn biết về nhà à?” Bây giờ người xung quanh cũng thưa dần, chỉ còn lại hai bọn họ, cô cũng không cần cố giữ dáng vẻ đoan trang nữa.

Những người trước đó cảm thấy cô giống một mụ đàn bà chanh chua thì chắc chắn chưa nhìn thấy dáng vẻ này của cô, khủng bố đến mức hai chữ ‘chanh chua’ chưa đủ để hình dung!

Thịnh Trình Việt không hiểu, sao anh lại không biết đường về?

“Anh nói cho tôi biết tối qua anh đi đâu?”

“Tối qua?” Thịnh Trình Việt nghĩ lại, rồi nói: “Tối qua anh có một buổi tiệc xã giao”

“Thế sao anh còn nói tối nay có tiệc xã giao! Đưa gái đi thăm nhà cũ mà là tiệc xã giao à?” Tiêu Mộc Diên lùi về sau mấy bước, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin.

“Chuyện tối nay anh có thể giải thích” Thịnh Trình Việt đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Tiêu Mộc Diên lại nhanh hơn rụt tay lại: “Anh đừng có đụng vào tôi. Tôi không muốn nghe anh giải thích, ai biết anh còn định nói dối gì lừa tôi?” Cô nhếch nụ cười châm chọc.

“Vừa rồi lời tỏ tình của anh cũng thật bá đạo, nếu tôi còn không biết chuyện gì thì có lẽ đã bị anh lừa làm cho cảm động rồi. Thịnh Trình Việt, nếu anh không thích tôi thì anh nói thẳng, muốn đổi vợ thì cứ nói, ủng hộ anh không chỉ có người nhà anh mà còn có các cô gái của toàn thành phố này, tôi sẽ không ngăn cản anh đâu”

“Diên Diên, em đang nói gì vậy?” Sao anh nghe không hiểu?

“Thịnh Trình Việt tôi muốn ly hôn với anh!” Tiêu Mộc Diên nói xong thì quay người đi luôn.

“Diên Diên, em nói gì vậy?” Thịnh Trình Việt cũng nghiêm túc, nghe thấy hai chữ đó, thì ngoài sự tức giận, còn có sự sợ hãi.

Tiêu Mộc Diên không ngại nói lại lần nữa với Thịnh Trình Việt. “tôi nói tôi muốn ly hôn với anh! Những ngày tháng sau này, tôi không muốn ở với anh, dù chỉ một ngày.”

“Em nói lại lần nữa!”

“Tôi…”

Tiêu Mộc Diên đang định nói thì miệng bị chặn lại.

Thịnh Trình Việt giữ chặt đầu Tiêu Mộc Diên, thâm nhập vào miệng cô. Mãi lâu sau, anh mới buông môi cô ra, nhưng vẫn ôm cô thật chặt: “Ngoan, sau này không được nói những lời làm anh không vui”

Bàn tay Thịnh Trình Việt xoa đầu cô, rõ ràng nên là một cảnh tượng ấm áp bình thường, Tiêu Mộc Diên nghe xong lời anh nói lại cảm thấy hơi sợ hãi.

Tiêu Mộc Diên đấm vào ngực Thịnh Trình Việt, dùng sức mạnh, đến cuối cùng, cô mệt rồi, nằm trong lòng Thịnh Trình Việt nghỉ. Đến cuối cùng, cô vẫn không hỏi vết son môi trên cổ áo sơ mi của anh là sao.

Đúng vậy, cô nhát gan, cô sợ nhận được đáp án xấu mà cô nghĩ.

“Đi, về nhà chúng ta.” Thịnh Trình Việt bế ngang Tiêu Mộc Diên lên, đêm nay người phụ nữ này dám nói ra lời như vậy, làm anh vừa tức vừa sợ, chỉ có thể ôm chặt cô.

Thấy Thịnh Trình Viêt ôm Tiêu Mộc Diên đi ra, một vài anh bảo vệ cổng lặng lẽ nuốt nuốt nước bọt, người này chắc không phải là phu nhân của cậu chủ nhà mình thật chứ…

Thật ra lúc đó hôn lễ của Thịnh Trịnh Việt và Tiêu Mộc Diên cũng khá chấn động, chỉ là Tiêu Mộc Diên khiêm tốn, không gặp truyền thông, mới có người nghĩ rằng chuyện đó chỉ là tin đồn. Thế cho nên, bọn họ kết hôn đã nửa năm, những vẫn còn rất nhiều người nghĩ Thịnh Trình Việt chưa kết hôn.

Còn có nhiều người biết Thịnh Trình Việt đã kết hôn, nhưng bọn họ cảm thấy chắc là chơi đùa thôi, đợi qua một thời gian sẽ lại chia tay.

Nhưng nếu như những nhân viên biết đến Thịnh Thế hay là Tiêu Thị thì sẽ không nghi ngờ tình cảm của Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên, hai người đó ở chung với nhau đúng là tội cho những người độc thân, làm bọn họ không muốn làm việc, chỉ thích hóng chuyện.

Lâm Phong nhìn bóng lưng Thịnh Trình Việt ôm Tiêu Mộc Diên, khẽ thở dài rồi đi theo sau hai người họ.

Anh bảo vệ chặn Lâm Phong lại hỏi “Anh Phong, người phụ nữ đó là vợ của cậu chủ thật à?”

Lâm Phong vẫn luôn đi theo Thịnh Trình Việt, những chuyện liên quan đến Thịnh Trình Việt hỏi anh ta không sai.

“Đương nhiên rồi, anh hỏi câu hỏi vớ vẩn gì thế?” Lâm Phong nhìn anh bảo vệ trước mặt, thực sự cảm thấy người này mắt nhìn kém: “Biểu hiện của anh Việt với chị dâu còn cần tôi nói sao? Anh nhìn cũng thấy còn gì”

Anh bảo vệ nhìn dáng vẻ như đang ôm vật báu thế gian của Thịnh Trình Việt, bị dọa rụt cổ, anh ta yếu ớt hỏi: “Chuyện đó, tính tình thiếu phu nhân thế nào?”

“Ừm, cũng khá tốt.” Cô ấy nấu ăn cực ngon, Lâm Phong vốn định trả lời đầy đủ, nhưng thấy dáng vẻ của bảo vệ có gì đó sai sai: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”

Anh bảo vệ suýt thì khóc, anh ta nói: “Tôi vừa mới chặn thiếu phu nhân ở ngoài cửa, còn bảo cô ấy là đừng có mơ chim sẻ biến thành phượng hoàng…”

“…” Lâm Phong không biết nên nói với bảo vệ này như thế nào, anh ta nói: “Vậy anh có nói mục đích của buổi tiệc này cho cô ấy nghe không?”

“Không.” Bảo vệ quả quyết lắc đầu, nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như không đúng: “Khoan đã, hình như tôi có nói…”

“Vậy thì chắc không phải chuyện về phía chị dâu rồi…” Lâm Phong nhìn người vừa đâm đầu vào chỗ chết, lắc đầu nói: “Vừa rồi chị dâu hét tên anh Việt, chắc là bởi vì lời anh nói”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi