Lâm Phong nói móc, nếu sớm hơn vài năm có thể khiến anh thấy Thịnh Trình Việt mang bộ dáng điên cuồng như này, anh sẽ không ra sức tìm kiếm Cao Ngọc mai, đây không phải là phí sức sao?
Anh lại thở dài một hơi, sau đó rời đi.
Ở cửa phòng bệnh của Thịnh Trình Việt, một bóng người lặng lẽ đi tới. Cô ta nhìn Thịnh Trình Việt trên giường bệnh, nhớ tới lời Lâm Phong nói vừa rồi, tâm trạng cực kì kém.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Thịnh Trình Việt, anh thực sự từng yêu em sao?
Cao Ngọc Mai nắm chặt bàn tay, cô dùng sức, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn.
Những thứ Lâm Phong nghĩ, cô cũng nghĩ tới, vì Tiêu Mộc Diên, vậy mà anh đến thời gian nghỉ ngơi cũng không cần, trước giờ cô chưa từng thấy bộ dáng điên cuồng của anh, phải yêu một người tới nhường nào mới có thể như vậy chứ?
Lần này, cô thua rồi sao?
Không cam tâm, cô không hề cam tâm chút nào.
“Nghe nói lần này ông chủ lại vì bà chủ mà phát điên rồi.”
“Ai nói cơ chứ? Nghe nói là vì ông chủ hứa với bà chủ là cùng nhau đi khám thai, kết quả công ty bỗng nhiên có việc cần phải giải quyết, ai biết rằng bà chủ cho rằng ông chủ nuốt lời, liền tức giận. Đây, là tức giận bỏ đi đó.”
“Ôi, vì một chút chuyện nhỏ như này mà tức giận, bà chủ cũng quá nhỏ mọn đi, thật không biết ông chủ coi trọng cô ta cái gì nữa.”
“Chính như thế đó. Thật không biết vì sao ông chủ lại thích cô ta chứ, vậy mà bị cô ta chỉnh đốn đâu vào đấy, người phụ nữ này thật là lợi hại.”
“Nếu là tôi, chồng đã giỏi vậy rồi, để anh ta đến công ty làm chút chuyện cũng là nên làm, tôi khẳng định sẽ khoan dung cho anh ấy, dù sao làm việc này cũng là vì tôi, vì tương lai tốt đẹp của tôi và con của chúng tôi.”
“Được rồi, đừng nằm mơ nữa.”
Vài y tá cười nói, đi về phía cô ta. Cao Ngọc Mai vậy mà không có xoay người rời đi.
“Cô Cao…”
Y tá đi tới, vốn đang thảo luận chuyện của Tiêu Mộc Diên, kết quả lại nhìn thấy Cao Ngọc Mai ở cửa phòng Thịnh Trình Việt.
Cao Ngọc Mai nhìn qua mấy cô y tá, không nói gì liền rời đi.
Y tá nhìn Cao Ngọc Mai, không hiểu nổi, bọn họ vào trong phòng bệnh nhìn qua, vậy mà lại thấy Thịnh Trình Việt nằm ở đó.
“Rốt cuộc là có chuyện gì đây?”
“Tại sao ngài Thịnh lại nằm ở trong này?”
“Không phải vừa nói rồi sao? Ngài Thịnh vì không tìm thấy vợ, liền đến bệnh viện làm loạn, mệt rồi, liền ngủ ở đây.”
“Đơn giản như vậy?”
“Chỉ vậy thôi.”
“Vậy vì sao cô Cao cũng ở đây?”
“Cái này có lẽ là phải tự hỏi cô ấy, nhưng mà cô ấy có vẻ không muốn trả lời chúng ta.”
“Tôi đoán có lẽ cô ấy đến vì ngài Thịnh, hỏi anh ấy tìm bà chủ cái gì đó.”
“Người ta tìm vợ mình không phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Cái này thì cô không biết rồi. Trước kia, ngài Thịnh của chúng ra còn vì cô Cao mà từng làm ầm ở bệnh viện, nguyên nhân chỉ vì hơi đau bụng chút thôi, anh ấy chuyện bé xé ra to, đưa cô ấy tới phòng chăm sóc đặc biệt đó.”
“Không phải nói ngài Thịnh rất chiều vợ sao, sao lại tốt với người phụ nữ khác như thế?”
“Đây là chuyện trước khi ngài Thịnh và vợ kết hôn, tôi nghe nói ngài Thịnh và vợ là hôn nhân thương mại, trong lòng vẫn thích cô Cao, nhưng bây giờ xem ra chỉ là tin đồn nhảm.”
…
Mấy cô y tá cứ tám phét mãi, lại không ngờ Cao Ngọc Mai vẫn ở gần đó nghe trộm, sắc mặt cô ta càng ngày càng đen, cô ta cảm thấy, thật sự không nên bỏ qua cho Tiêu Mộc Diên, cô ta sẽ dùng mọi thứ để ngăn người phụ nữ này xuất hiện.
Tiêu Mộc Diên làm việc ở một quán cà phê gần bờ biển, bụng cô cũng đã 4 tháng rồi, nhưng không quá rõ. Đặc biệt, Tiêu Mộc Diên lại là dạng người khi mang thai chỉ béo bụng, vì thế dường như không ai biết cô mang bầu.
Thật ra người của Lâm Phong cũng có tới đây, nhưng hoàn toàn không hề nghi ngờ một nhân viên phục vụ.
Bọn họ cho rằng, bà chủ rất giàu, tuyệt đối không đến mức phải đi làm thêm.
Thế nhưng, lại có một ánh mắt sắc nhọn nhìn thấy cô.
Tiêu Mộc Diên lập tức cúi thấp đầu.
Lúc đầu, anh cũng không chú ý, cho tới khi anh phát hiện cô gái này rất giống với người trong bức ảnh, mới kịp phản ứng lại.
Lúc đó, anh đã đi tới cửa. Lúc quay lại, đã không thấy bóng dáng của Tiêu Mộc Diên.
“chào quý khách, không biết anh muốn dùng gì?” Lâm Linh đón tiếp đoàn khách này.
Cấp dưới của Lâm Phong đưa bức ảnh ra, hỏi: “Người phụ nữ trên bức ảnh này, cô từng thấy chưa?”
Lâm Linh thấy người trên bức ảnh là Tiêu Mộc Diên, cô mặc đơn giản nhưng có vẻ giá tiền không tầm thường, nhìn ra nơi xa xăm mỉm cười.
“Từng thấy chưa?” Cấp dưới của Lâm Phong bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.
Lâm Linh lúc này mới định thần lại, chỉ bức ảnh nói: “Bộ này khá đẹp, mua ở đâu thế, không biết anh có thể cho tôi biết không?”
“…” Đây là cái gì vậy: “Tôi hỏi cô có từng gặp qua người trong bức ảnh không?”
“Cô gái này cũng khá xinh, chỉ là tôi chưa từng gặp.”
“…” Cấp dưới của Lâm Phong gọi đám người rời đi, nhìn có vẻ không muốn nói chuyện cùng Lâm Linh.
Chờ cho đám người đều rời khỏi quán, Lâm Linh mới thở phào một hơi, đi về phía sau quán, nơi Tiêu Mộc Diên đang ở.
“Mấy người vừa rồi là ai thế, cô quen bọn họ sao?”
Tiêu Mộc Diên lắc đầu, lần này cô không nói dối, cô thật sự không quen đám người kì lạ kia.
“Vậy vì sao bọn họ lại tìm cô?” Lâm Linh hỏi tiếp.
Tiêu Mộc Diên tiếp tục lắc đâu: “Tôi cũng không biết vì sao họ tìm tôi, tôi từng nghe chồng tôi nói, chú thím của anh ấy mỗi năm đều đánh bạc thua rất nhiều tiền, hơn nữa lần nào cũng sẽ vay tiền anh ấy, có lúc, bọn họ còn vay lãi cao, không trả được liền tìm chồng tôi.”
“Chồng tôi… Chồng tôi…” Tiêu Mộc Diên đang nói, đột nhiên bật khóc.
Lâm Linh cả mặt mơ hồ, lập tức tiến liên giúp Tiêu Mộc Diên lau nước mắt.
“Chồng tôi chính là vì họ, vì thế mới bị bọn cho vay nặng lãi bắt đi, sau đó không quay lại nữa…”
Lâm Linh không ngờ Tiêu Mộc Diên lại là người từng trải qua chuyện bi thảm như thế, không khỏi cảm thấy đồng tình: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô.” Lâm Linh vỗ vỗ bờ vai gầy yếu của mình, lại nói Tiêu Mộc Diên có thể dựa vào.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên cảm thấy có lỗi, nhưng lại không nói ra trước mặt Lâm Linh.
Sau khi cấp dưới của Lâm Phong ra khỏi quán, ngày càng thấy không đúng, cuối cùng gọi điện cho Lâm Phong.
“Alo, là anh Lâm sao? Em ở gần bờ biển, chúng em thấy một cô gái, rất giống người trong bức ảnh.”