VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

Thịnh Trình Việt nghe Tiêu Mộc Diên hỏi vậy đột nhiên bật cười, “Bởi vì ở nhà có giờ giới nghiêm, anh về quá muộn nên không có người mở cửa cho anh.”

“Giờ giới nghiêm?” Hiển nhiên Tiêu Mộc Diên không biết lệnh cấm cửa này được đặt ra khi nào.

“Đây là trừng phạt mà bọn nhỏ dành cho anh, là anh đã sai.”

“Anh làm sai chuyện gì?”

“Anh đánh mất vợ của mình.”

Tiêu Mộc Diên quay đầu lại, như có thể nhìn thấy đôi mắt thâm tình của Thịnh Trình Việt dưới chiếc kính râm kia. Cô hơi thất thần.

“Thời gian trước anh chỉ nghĩ tới công việc mà không dành nhiều thời gian ở bên cạnh cô ấy. Việc này là anh làm sai. Nếu cô ấy đồng ý trở lại bên cạnh anh, anh sẽ bỏ hết tất cả mọi thứ mà ở bên cạnh bầu bạn với cô ấy.”

“Bao gồm tất cả vinh quang và tài sản của anh ư?” Tiêu Mộc Diên hỏi.

Thịnh Trình Việt vẫn luôn nhìn Tiêu Mộc Diên, “Bao gồm tất cả những thứ đó. Bởi vì những thứ này so với cô ấy đều là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.”

Không khí đột nhiên yên tĩnh lại. Hai người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tiêu Mộc Diên cười quay đầu đi, “Chỉ nghe lời anh nói, tôi cảm thấy anh là một người đàn ông tốt biết chăm lo cho gia đình. Nhưng có lẽ anh không biết rằng, một người đàn ông tốt biết chăm lo cho gia đình sẽ không bao giờ đánh mất vợ của anh ta.”

Hơn nữa, cô trốn đi căn bản không phải vì Thịnh Trình Việt không quan tâm cô, mà là bởi vì anh… Vẫn luôn nói dối.

Nghe Tiêu Mộc Diên nói xong, Thịnh Trình Việt liền ngây người ra, sau đó cũng cười, “Những thứ này cũng chỉ là lấy cớ mà thôi. Hiện tại anh thật sự rất hối hận vì đã không chăm sóc cô ấy thật tốt.”

“Anh cảm thấy vợ anh bỏ đi là bởi vì anh bận làm việc, không có thời gian ở cạnh cô ấy, khiến cô ấy tức giận ư?” Tiêu Mộc Diên dò hỏi, xem ra Thịnh Trình Việt căn bản không biết chính mình sai ở đâu.

Thịnh Trình Việt gật đầu, “Khi cô ấy mang thai lần đầu tiên, anh không ở bên cạnh cô ấy. Sau đó anh rất hối hận, cũng rất muốn nhìn thấy đứa con thứ hai của anh và cô ấy được sinh ra. Nhưng, lại không thấy cô ấy đâu nữa… Cô ấy không để anh tìm được. Nếu gặp được cô ấy, anh tuyệt đối sẽ không chút do dự nói ra ba chữ trong lòng kia, anh yêu em.”

Ba chữ cuối cùng vừa nói ra, thân hình Tiêu Mộc Diên khẽ run lên, khóe môi cố gắng hơi cong lên, “Thật ngại quá, anh này, tôi không phải vợ của anh.”

Thịnh Trình Việt nghe vậy chỉ cười không nói, “Anh cho rằng em và cô ấy rất giống nhau.”

“Cũng chỉ là giống nhau thôi mà? Có rất nhiều người có vẻ ngoài giống nhau.” Tiêu Mộc Diên ngồi nghiêm túc lại, bắt đầu quan sát cẩn thận khuôn mặt của Thịnh Trình Việt.

Anh tựa hồ vẫn đẹp trai như vậy, đáng tiếc cô không thể nhìn qua kính râm, nhìn ra cảm xúc trong đáy mắt anh.

“Rất nhiều người giống nhau, nhưng cô ấy chỉ có một.” Thịnh Trình Việt quay đầu lại, nhìn con đường đen như mực phía trước. Anh nhỏ giọng nói: “Trước tiên cứ ngủ một giấc đi.”

Không biết có phải giọng nói của Thịnh Trình Việt tự mang theo hiệu ứng thôi miên hay không, Tiêu Mộc Diên lại dựa vào lưng ghế, sau đó chìm sâu vào giấc ngủ.

Chỉ chốc lát sau, Thịnh Trình Việt liền nghe thấy vị trí bên cạnh truyền ra tiếng hít thở đều đặn. Cô gái này, thật không biết nên nói cô ấy thế nào mới tốt. Tính đề phòng cũng quá kém đi chứ?

Nếu không phải gặp được anh, thì rất dễ chịu thiệt, đặc biệt cô còn xinh đẹp như vậy nữa chứ. Thịnh Trình Việt cúi đầu nhìn vẻ mặt khi ngủ của Tiêu Mộc Diên, khóe môi hơi hơi cong lên, “Cô gái mà anh yêu thương, từ đầu đến cuối chỉ có một mình em.” Dứt lời, anh hôn lên trán Tiêu Mộc Diên một cái.

Lâu rồi không được chạm vào cô, lúc này, chỉ hơi chạm vào một chút đã khiến ngọn lửa vốn bị dập tắt trong lòng anh lại bùng lên, muốn tiến thêm một bước ôm lấy cô ấy. Nhưng, anh vẫn nhịn xuống.

Thịnh Trình Việt thở dài một hơi, cuối cùng cũng ngả ghế thấp xuống, chỉnh đến một góc độ vừa phải, anh vươn tay đặt dưới đầu Tiêu Mộc Diên. Trong xe không có mấy thứ như gối ôm, chỉ có thể dùng cánh tay thay cho gối đầu trong chốc lát.

“Thật ra anh càng muốn hỏi lí do thực sự khiến em rời đi là gì? Nếu anh biết được, anh mới có thể tự mình thay đổi, nói xin lỗi và bù đắp cho em. Nhưng, nếu như anh chọc phá em, có phải em sẽ càng tức giận hay không?”

Hàng mi của Tiêu Mộc Diên đột nhiên rung lên vài cái. Cũng may, Thịnh Trình Việt không phát hiện ra.

Cô sao có thể ngủ nhanh như vậy chứ? Chỉ là vì che dấu sự xấu hổ mà thôi. Nhưng, lại qua thêm vài phút… Cô đã bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.

Thịnh Trình Việt vẫn ở bên cạnh nhìn Tiêu Mộc Diên. Đêm nay, anh cũng không dám ngủ, sợ vừa tỉnh lại Tiêu Mộc Diên đã không còn ở đây.

Như lời Tiêu Mộc Diên vừa nói, anh hình như đã biết Tiêu Mộc Diên bỏ đi cũng không phải là do anh không ở nhà với cô ấy mà không vui, vậy thì nguyên nhân thực sự là gì?

Anh vẫn luôn cho rằng là như vậy, nhưng xem ra vẫn là không đủ quan tâm! Xem ra anh càng phải đi tìm hiểu rõ chân tướng mới được.

Đến khi phía chân trời lờ mờ hiện lên ánh mặt trời, tiếng chuông di động của Tiêu Mộc Diên vang lên. Thịnh Trình Việt sợ sẽ đánh thức Tiêu Mộc Diên, liền ấn từ chối. Kết quả không lâu sau lại có điện thoại gọi tới. Anh nhìn màn hình một cái, viết là “Linh Linh”.

Thịnh Trình Việt nghĩ tới đồng nghiệp trong quán của Tiêu Mộc Diên, hình như hiện tại Tiêu Mộc Diên cũng đang ở cùng một chỗ với cô ấy thì phải… Nghĩ như vậy, Thịnh Trình Việt liền nghe điện thoại.

“Diên Diên, không phải cậu nói cậu đến quán tìm đồ vật gì đó sao? Tại sao trời đã sáng rồi mà vẫn chưa trở về thế, xảy ra chuyện gì sao?”

Bên kia nói cực kì nhanh, nghe qua liền biết là đang lo lắng.

“Cậu nói gì đi chứ!” Lâm Linh thúc giục, “Cậu hiện tại đang ở đâu? Không thì để tớ đi đón cậu cũng được.”

“Hiện tại cô ấy ở cửa quán cà phê.”

Đàn ông? Lâm Linh nghi hoặc, “Anh là ai?”

“Tôi là chồng của cô ấy.”

Thịnh Trình Việt nói xong liền tắt điện thoại, Lâm Linh còn định nói thêm gì đó lại chỉ nghe được một chuỗi tiếng tút tút.

Tối hôm qua, Tiêu Mộc Diên về đến nhà một hồi lâu đột nhiên liền nói không được, muốn đi tới quán xem một chút. Vốn dĩ Lâm Linh muốn đi cùng, nhưng lúc ấy cô lại đang tắm rửa. Sau khi tắm xong cô liền nằm trên giường chờ Tiêu Mộc Diên. Nhưng còn chưa chờ được Tiêu Mộc Diên thì cô đã ngủ trước rồi……

Lâm Linh ngủ một giấc đến hừng đông, phát hiện đèn vẫn còn bật. Lúc này cô mới phát hiện, Tiêu Mộc Diên một đêm chưa về.

Lúc này, cô mới vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Tiêu Mộc Diên, nghe máy lại là một người đàn ông tự xưng là chồng của cô ấy? Chuyện gì xảy ra?

Lâm Linh cả đầu mờ mịt, vội vã bò dậy, rửa mặt qua loa xong liền chạy tới quán cà phê.

Nơi ở và quán cà phê quả thật không xa lắm. Lâm Linh đi nhanh như vậy, chỉ qua vài phút liền tới nơi.

Lâm Linh tìm khắp bốn phía một hồi lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Mộc Diên, lại gọi điện thoại cho cô.

Thịnh Trình Việt sợ quấy rầy Tiêu Mộc Diên nghỉ ngơi, đã sớm đổi điện thoại về chế độ im lặng. Nhìn thấy màn hình sáng lên, Thịnh Trình Việt xoay người, thật cẩn thận bế cô dậy, đi xuống xe.

“Con bé Tiêu Mộc Diên này, sao vẫn luôn không nghe điện thoại của mình chứ!”

Lâm Linh bực mình nhìn di động, vừa nhấc đầu lại thấy một người đàn ông đang ôm một cô gái đi về phía mình.

Hiện tại đúng là lúc mặt trời mọc, người đàn ông ôm lấy cô gái đi từng bước vững vàng, chốc chốc lại liếc mắt nhìn cô gái trong lồng ngực một cái, ánh mắt cực kì cưng chiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi