VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 339: CẬU MUỐN NGHỈ HỌC

Mặc dù nói là cuộc chiến lớn, thế nhưng cơ hồ toàn trường đều nghĩ lần này Viễn Đan phải xong đời.

Tô Hoằng Nghị vận động vài cái, hay nói là chính mình muốn làm nóng người trước. Ngay sau đó khi sắp đến trận chiến liền sắp xếp đội ngũ.

Viễn Đan biết một mình mình không đánh lại được nhiều người như vậy, thế nên trực tiếp xuyên qua hàng thứ nhất đến hàng đứng sau, cậu ấy trực tiếp đẩy ngã một đám nhóc nhỏ tuổi trước mặt Tô Hoằng Nghị, sau đó Tô Hoằng Nghị bị vấp té.

Toàn bộ quá trình, Viễn Đan dùng không quá năm phút đồng hồ, đã giải quyết xong cả đám người.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Có mấy bạn học từ nơi khác chạy lại đây chưa kịp biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng mọi chuyện lại kết thúc rồi.

Bên cạnh có mấy giáo viên thấy tình huống như vậy, đặc biệt là Tô Hoằng Nghị bị té lăn trên đất, cảm thấy đã xảy ra chuyện lớn.

Nhà họ Tô, ai có thể chọc nổi?

Vì thế bọn họ gọi Viễn Đan đi nói chuyện.

Những thầy cô khác đưa Tô Hoằng Nghị đi, còn chủ nhiệm lớp đưa Viễn Đan đi.

Trong văn phòng, chủ nhiệm lớp vẫn như thường ngày khuyên bảo Viễn Đan, “Lần này em nhịn một chút, dù sao cũng chỉ là trong văn phòng, thầy cô vẫn còn để cho em ngồi đây.”

Cô giáo Phùng cảm thấy mình như thế nào cũng là một giáo viên hiền lành, cho nên lúc trước khi Tô Hoằng Nghị bảo cô trừng phạt Viễn Đan, bọn họ đều sẽ “nghe theo” rồi mời Viễn Đan lên văn phòng uống trà, sợ cậu ấy buồn chán nên đưa cho cậu ấy một số đề thi mấy năm qua để cho cậu ấy có thể ngồi giải đề.

Trước đây, Viễn Đan đều vẫn đồng ý như vậy, nhưng mà lần này, không biết vì sao lại không đồng ý nữa.

“Cô giáo, tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp!”

Cô giáo Phùng trong nội tâm cũng muốn khóc, tâm nguyện của cô là làm một giáo viên giỏi, ai biết lại nhận quản lí một lớp toàn học sinh quậy phá.

“Viễn Đan, em nhịn một chút nữa thôi, hiện tại đã là đầu tháng năm, cách cuộc thi cuối kỳ không xa nữa. Chỉ cần em thông qua cuộc thi đó, em có thể vào trung học, không bao giờ có liên quan gì với Tô Hoằng Nghị nữa rồi.”

Mặc dù trên cơ bản lớp nâng cao học một năm đều có thể lên thẳng trung học, nhưng mà nhất định phải thi đậu mới có thể vào, cô giáo Phùng đã xem qua thành tích của tất cả mọi người, chỉ cần Viễn Đan cứ phát huy ổn định như vậy, tuyệt đối có khả năng đứng hạng nhất khi thi vào trung học.

“Nếu như Tô Hoằng Nghị cũng thi qua?”

Cô giáo Phùng trong chốc lát không nói ra lời.

“Cô à, cô cũng biết coi như hắn thi không đậu, cô có xác định trường học sẽ không vì “Tô Thị” tạo áp lực mà làm cho cậu ta vào trung học hay không?” Viễn Đan ngẩng đầu nhìn cô giáo Phùng, khi cậu hỏi một loạt câu hỏi liên tiếp, trên mặt của cậu tràn đầy vẻ thất vọng.

Cô giáo Phùng có chút kinh ngạc, đứa nhỏ mới có mấy tuổi, mà lại nói ra những vấn đề như vậy, cũng không biết có phải bởi vì cách giáo dục của nhà trường quá thất bại hay không.

“Xin lỗi.”

Viễn Đan đã sớm dự đoán trước sẽ như thế, cậu tháo bản tên xuống để trên bàn, “Em sẽ về nhà thuyết phục ba mẹ em đến đây làm thủ tục xin thôi học.”

Cô giáo Phùng nhìn tấm lưng nho nhỏ của Viễn Đan, trong lòng buồn bã không nói nên lời.

Lúc đó, bởi vì Nguyệt Nguyệt, Tuấn Hạo, còn có Quả Quả đứng cách đó quá xa, khi thầy cô dẫn Viễn Đan đi, bọn họ không kịp chạy đến ngăn lại.

Cho nên khi biết được Viễn Đan đã về nhà, bọn bọ cũng không quay về trường học, mà chạy thẳng về nhà.

Nhưng mà bọn họ còn phải đấu trí với chú bảo vệ.

Đến khi về đến nhà, bọn họ nhìn thấy Viễn Đan đứng trước mặt Tiêu Mộc Diên, ngay lập tức chạy đến nói tốt cho cậu.

Tiêu Mộc Diên nghiêm mặt nhìn Viễn Đan nói: “Con có biết làm vậy rất nguy hiểm hay không?”

Viễn Đan gục đầu xuống, chuẩn bị tinh thần bị mắng, cậu nhìn Tiêu Mộc Diên đang đi lại gần, đi đến bên người cậu, vỗ bờ vai của cậu, phủi bụi bậm trên người của cậu.

“Con, đứa bé này, trong trường học bị ức hiếp, thì hô lên tên Thịnh Thế lên! Của cải nhà người khác thì sao, lẽ nào nhà của con thua nhà người khác hay sao?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy con cái nhà mình thật là ngốc nghếch.

Trong lòng Viễn Đan vốn đang rất hồi hộp, ban đầu cậu cho rằng mình sẽ bị Tiêu Mộc Diên mắng dữ dội, kết quả càng nghe càng cảm thấy không thích hợp.

“Mẹ?” Viễn Đan ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộc Diên, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Nhìn thấy vẻ mặt của con mình, Tiêu Mộc Diên nở nụ cười, “Chẳng nhẽ con nghĩ rằng mẹ sẽ chỉ dạy còn gì sao? Thật ra mẹ nghĩ con làm đúng, người khác ức hiếp con là họ không phải, chỉ là phương pháp của con…”

Viễn Đan nhìn Tiêu Mộc Diên lắc đầu, nhưng mà cậu vẫn rất là vui khi nhìn thấy phản ứng như vậy của Tiêu Mộc Diên. Trên mặt đầy vẻ tươi cười, nụ cười hết sức chân thành thực sự thu hút ánh nhìn của người khác, làm cho người khác thấy vui vẻ.

“Con đừng nhìn mẹ như vậy, mẹ còn muốn dạy bảo con, phương pháp của con có thể thông minh hơn một chút hay không? Gặp phải chuyện như vậy tìm thầy cô không được thì tìm ba mẹ nha!”

Nói đến cha mẹ, Viễn Đan không tự chủ nhớ đến Thịnh Trình Việt, đoạn thời gian trước cậu cùng Thịnh Trình Việt có chuyện không vui. Đặc biệt Tô Hoằng Nghị muốn ức hiếp cậu, nguyên nhân lớn nhất cũng bởi vì cô của cậu ta coi trọng ba của cậu. Cậu chán ghét Thịnh Trình Việt còn không kịp, có chuyện khó khăn, lẽ nào lại đi tìm Thịnh Trình Việt giúp đỡ.

“Về sau không được tự mình cậy mạnh, được rồi, mẹ dạy bảo xong rồi đấy, bây giờ con đi tắm nước nóng đi, tâm trạng sẽ tốt hơn rất nhiều.” Tiêu Mộc Diên nói, đẩy Viễn Đan một cái, sau đó hô to vào trong phòng, “Dì Lưu, giúp mở nước nóng tắm với.”

“Được rồi.”

Chuyện này xem ra cứ giải quyết như vậy, nhưng mà trước cổng lại truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.

“Viễn Đan, mày đi ra đây cho tao!”

Giọng nói của người phụ nữ kia vô cùng lớn, làm cho người nghe có chút không vui.

Người bảo vệ lần thứ hai không phân biệt rõ ai là ai, đã để Tô Anh đi vào.

Bình thường Tô Anh vô cùng thích đứa cháu nhỏ kia, kết quả ngày hôm nay khi về nhà, phát hiện cháu nhỏ đã nằm trên giường bệnh, điều này làm cho cô ta hết sức tức giận, dám có người ức hiếp người mà mình bảo bọc.

Hơn nữa, nghe nói lại là Viễn Đan… Cô ta còn nhớ rõ lúc trước bọn họ còn bắt tay nhau ức hiếp cô ta, bây giờ bọn họ lại ức hiếp cháu của cô ta, những người này không phải cảm thấy cô ta rất dễ ức hiếp chứ!

Ngay sau đó, Tô Anh xông đến trước cửa, Tô Anh vừa vào nhà họ Thịnh, trực tiếp nhìn khắp nơi, cô ta đang tìm người. Khi cô ta nhìn thấy Tuấn Hạo đứng bên người Quả Quả, theo bản năng liền cho rằng Tuấn Hạo là Viễn Đan, cô ta đột nhiên vọt đến trước mặt của Tuấn Hạo, hỏi:

“Có phải mày đánh Hoằng Nghị đến nỗi phải vào viện hay không?”

“Con?” Tuấn Hạo nhìn người phụ nữ đột nhiên xông đến, không khỏi cảm thấy muốn cười, cậu cố gắng nén cười chỉ tay vào chính mình.

Tô Anh nghĩ đứa trẻ trước mặt cô ta là vì đang muốn chối tội, cô ta nói, “Mày đừng có làm bộ làm tịch với tao, bây giờ mày hãy đi cùng tao đến bệnh viện, xin lỗi Hoằng Nghị.” Tô Anh nói rồi định kéo tay của Tuấn Hạo đi, muốn kéo nó đến bệnh viện.

Thế nhưng Tuấn Hạo đã nhanh một bước thoát kịp. Cậu hơi ghét bỏ nhìn Tô Anh, nói:

“Bác gái à, có phải bác đang nhầm lẫn gì hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi