VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 377: MUỐN NÓI MỘT CHUYỆN

“Nói đi, Thịnh Trình Việt muốn làm gì?” Tiêu Mộc Diên hỏi thẳng.

Quả Quả đứng tại chỗ nghĩ một lúc, sau đó nói: “Chú Thịnh bảo cháu nói lại với dì, một năm kết hôn vui vẻ.” Quả Quả nói xong liền bỏ chạy thật nhanh.

Tiêu Mộc Diên đứng sững tại chỗ, cô gần như đã quên là họ kết hôn khi nào rồi.

Thịnh Trình Việt ở trong phòng làm việc mở hé cửa ra một đường, len lén thò đầu ra quan sát chuyện ở cách đó không xa. Anh nhìn Quả Quả chạy về vội vàng hỏi: “Lúc nãy vẻ mặt của dì Diên cháu như thế nào?”

Quả Quả nói: “Dì Diên không có biểu hiện gì đặc biệt.”

“Không có biểu hiện gì đặc biệt?” Thịnh Trình Việt cảm thấy không nên là như vậy mới đúng chứ.

Quả Quả nghe anh nói vậy vẫn gật đầu, nó nói: “Quả thật là không có biểu hiện gì đặc biệt.”

“Được rồi, cảm ơn Quả Quả.” Thịnh Trình Việt xoa đầu Quả Quả, nói cảm ơn con bé.

Lúc nãy anh về phòng làm việc liền viết một lá thứ cực kỳ sến súa sau đó gửi cho Tiêu Mộc Diên. Bởi vì chắp vá trong thời gian ngắn nên anh biết chất lượng của lá thư đó quả thực là kém, cho nên anh còn muốn bảo Quả Quả chuyển lại lời anh muốn nói cho Tiêu Mộc Diên nghe.

Mặc dù Tiêu Mộc Diên đã nói không có chứng cứ thì không gặp anh, nhưng dù sao cũng là kỷ niệm một năm ngày cưới, cũng không thể để anh kỷ niệm một mình chứ, vậy thì sẽ xót xa đến mức độ nào!

“Nhưng mà lúc cháu nhìn thấy dì Diên, dì ấy cũng có vẻ mặt giống như chú bây giờ vậy. Chú Thịnh, tuy cháu không biết rốt cuộc chú chọc giận dì Diên như thế nào, nhưng cháu nghĩ nhất định dì Diên vẫn rất quan tâm đến chú đấy.”

Nghe Quả Quả nói vậy, Thịnh Trình Việt có cảm giác bỗng dưng được chữa lành, đặc biệt là khi nghe nói Tiêu Mộc Diên cũng có dáng vẻ giống như anh, Thịnh Trình Việt biết ngay Tiêu Mộc Diên vẫn quan tâm đến mình, mặc dù cô không biểu hiện ra bên ngoài.

Nghĩ đến đây dường như Thịnh Trình Việt đã thỏa mãn rồi.

Quả Quả thấy bên này hình như đã không có chuyện gì rồi, nó lại rời khỏi đây.

Thật ra nó rất ngưỡng mộ tình cảm của Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên. Nếu như nó cũng lớn lên trong gia đình như vậy, chắc có lẽ nó có thể mặc váy công chúa sau đó biếng nhác nằm phơi nắng trong sân rồi.

Chứ không phải giống như bây giờ. Nó nhìn đôi giày to hơn chân mình một size rồi đột nhiên cười, thật ra đãi ngộ nó nhận được đã tốt hơn ở chỗ mẹ ruột rất nhiều rồi.

“Quả Quả, em ở đây làm gì vậy?”

Một giọng nói đột nhiên vang lên trước mặt nó, Quả Quả ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tuấn Hạo đang cầm ly nước đứng trước mặt nó.

Quả Quả nhìn thấy Tuấn Hạo đột nhiên ngẩn người.

Tuấn Hạo thấy Quả Quả đứng như trời trồng ở đó, cậu đi qua cầm tay Quả Quả nói: “Đúng lúc anh đang tìm em. Không phải nói là đi rót một ly nước sao? Sao lúc nãy anh không thấy em ở phòng bếp vậy?”

Quả Quả nhìn Tuấn Hạo, nhất là nhìn cậu đang cầm tay nó, nó hỏi: “Anh tìm em gấp như vậy có chuyện gì không?”

Tuấn Hạo gật đầu: “Lúc nãy anh đã kiểm tra ra có một bài em làm sai, không phải em vẫn muốn tham gia trại hè vào kỳ nghỉ hè sao? Chút trình độ này vẫn không thể khiến em nổi bật trong đám người đó đâu.”

“Chắc nhiều nhất em cũng chỉ được bình thường thôi. Nếu anh Tuấn Hạo có thể không giấu giếm bất cứ thực lực gì cả, em đoán sẽ bị anh đánh bại đến mức cặn bã cũng không còn.” Quả Quả nói với giọng điệu cười đùa.

Vậy nhưng Tuấn Hạo lại nghiêm túc, cậu xoay người nhìn Quả Quả nói: “Quả Quả của anh giỏi như vậy, nếu như cũng thật sự không giấu giếm gì cả thì sẽ trở thành một thần đồng nổi tiếng khắp nơi rồi.”

Quả Quả tỏ vẻ không hiểu lời Tuấn Hạo nói cho lắm, nó hỏi: “Tuấn Hạo, tại sao anh muốn giúp em ghi tên vào trại hè?”

“Bởi vì em từng nói em thích toán học.” Tuấn Hạo nói.

Quả Quả hơi ngây người khi nghe Tuấn Hạo nói vậy. Sao nó không nhớ ra mình từng nói mình thích toán học khi nào vậy nhỉ?

“Anh từng thấy tranh của em ở dưới ngăn bàn của em, anh hỏi em có thích vẽ tranh không, em nói là em không thích. Anh lại hỏi em thích môn học nào, em nói…”

“Em nói em thích toán học.” Quả Quả bổ sung câu nói của Tuấn Hạo trước. Bây giờ nó cảm thấy hơi hối hận, nhất là khi nhìn những đề toán đó. Lúc đó nó biết đề toán tiểu học đơn giản, nhưng nếu bây giờ nói với nó về các loại số như hàm số gì đó, nó tuyệt đối không hiểu.

“Em biết tại sao anh gọi em là Quả Quả không?” Tuấn Hạo hỏi.

Quả Quả ngẩng đầu lên nhìn Tuấn Hạo với vẻ khó hiểu.

Tuấn Hạo nói: “Bởi vì anh cảm thấy mặt em đỏ đỏ giống như quả táo vậy.” Nói xong cậu sáp lại gần mặt Quả Quả, hôn lên mặt con bé một cái: “Mùi vị còn ngọt hơn trong tưởng tượng.”

Quả Quả lập tức trợn to mắt, nó hơi hoảng sợ nhìn Tuấn Hạo, tựa như khó hiểu được tại sao cậu lại làm như vậy.

Tuấn Hạo làm xong động tác này liền kéo Quả Quả đi thẳng vào phòng.

Đương nhiên chúng sẽ không biết hôm nay người trong nhà chúng cứ thích áp người vào cánh cửa giống như bị trúng tà vậy.

Nguyệt Nguyệt cầm bài tập không biết làm đi tìm Viễn Đan, kết quả là sau khi gõ cửa nó nhìn thấy màn đó của Quả Quả và Tuấn Hạo ở trong góc phòng khách.

Vừa khéo Viễn Đan mở cửa vào đúng lúc này, đương nhiên cũng vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng này…

“Nguyệt Nguyệt, em có thể biết hai người này đang làm gì không?” Viễn Đan hỏi.

Nguyệt Nguyệt đờ đẫn lắc đầu: “Em cũng không biết.”

Trong đầu con bé liền xuất hiện cảnh tượng xuất hiện nhất trên tivi gần đây. Nguyệt Nguyệt lại hỏi: “Có phải câu lạc bộ kịch của trường chúng ta cũng bắt đầu nhận học sinh lớp nhỏ rồi không?”

Viễn Đan cũng lắc đầu, cũng trả lời: “Anh không biết.”

Quả Quả và Tuấn Hạo đã về phòng nên đương nhiên không biết chuyện xảy ra giữa chúng ở phòng khách lúc nãy đã bị người khác nhìn thấy.

Chỉ là Quả Quả khá ngại khi nhìn Tuấn Hạo ở trước mặt.

Tuấn Hạo thì lại mở đề bài ra trước mặt Quả Quả rồi nói với nó: “Câu này vẫn sai.”

Quả Quả “ồ” một tiếng, ngay sau đó cắm đầu xuống làm bài tập. Chỉ là viết một lúc thì nó lại ngẩng đầu lên, nó nhìn Tuấn Hạo đột nhiên hỏi: “Lúc trước tại sao anh muốn em chung phòng vậy?”

Thật ra nó nghĩ mãi mà không hiểu chuyện này, một người ngoài đến đây như nó dù thế nào cũng nên bị mọi người bài xích một chút chứ, nhưng nó lại ở trong phòng của Tuấn Hạo rất dễ dàng. Mà Tuấn Hạo không có chút nghi ngờ nào với nó sao? Nó sờ đầu, trên đầu mình vẫn còn đội mũ, lẽ nào Tuấn Hạo này không muốn lấy mũ ra sao?

Tuấn Hạo thì bất đắc dĩ liếc nhìn Quả Quả, cậu nói: “Không phải anh đã nói nguyên nhân từ rất lâu rồi sao?”

“Cái gì?”

“Anh nói anh đã thích em.”

Rất lâu rồi, cuối cùng con bé lại nghe được câu nói này. Lúc đó nó hoàn toàn chỉ coi câu nói này là một câu nói đùa, nhưng cho dù là lúc đó hay là lúc này đều khiến tim nó hơi run lên.

Trong lòng con bé phân vân rất lâu, cuối cùng nó mở miệng nói: “Tuấn Hạo, em muốn nói với anh một chuyện.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi