VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 415: TRƯỚC KIA LÀ XUẤT SẮC

Người nói chính là Thịnh Thảo An. Cô ấy nhìn theo bóng lưng của Tuấn Hạo và than thở.

Thịnh Trình Việt lại thấy bất lực. Anh nhìn lướt qua bàn ăn một vòng, chỉ thấy còn có Lâm Linh và dì Lưu không nói lời nào. Anh đang muốn cầu xin chút an ủi thì Thịnh Thảo An đột nhiên giơ tay lên cản tầm mắt của anh.

“Anh trai, Lâm Linh người ta rốt cuộc vẫn là con gái, nửa đời của dì Lưu cũng sống không dễ dàng gì rồi. Anh đừng vội ép hai người đó nói giúp anh nữa.”

Thịnh Trình Việt nghe Thịnh Thảo An nói vậy thì chỉ liếc mắt nhìn cô ta, sau đó lại đứng dậy rời đi. Anh haim giác được nhà này rất có ác ý với mình. Bây giờ nghĩ lại, chẳng ai đối xử tốt với anh ngoài Tiêu Mộc Diên cả.

Vừa nghĩ như vậy, Thịnh Trình Việt lại tới cửa phòng ngủ và tính gõ cửa thì nghe thấy tiếng Tiêu Mộc Diên hô to.

“Anh đừng tới đây… A!”

Sau đó là tiếng thủy tinh vỡ nát và kèm theo tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non.

“Vợ, vợ ơi, em làm sao vậy?” Thịnh Trình Việt vừa gõ cửa vừa hô to, nhưng bên trong không thấy có ai trả lời.

Thịnh Trình Việt cảm thấy không ổn vội đạp cửa.

Trong phòng ngủ tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả. Tay Thịnh Trình Việt đặt ở trên cửa và đang muốn bật đèn, kết quả trên cổ đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo.

Vật kia hình như là con dao gọt hoa quả.

Bởi vì Thịnh Trình Việt được bồi dưỡng làm người thừa kế Thịnh Thế từ nhỏ nên tất nhiên đã từng học qua thuật phòng thân, chút mánh khóe nhỏ như vậy còn không dọa được anh. Hơn nữa từ độ nghiêng của con dao có thể suy đoán được vóc dáng của người này thấp hơn anh nhiều.

Vào lúc Thịnh Trình Việt vừa giơ tay lên chuẩn bị làm gì đó, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nữ.

“Anh đừng có ra tay, nếu như anh ra tay, tôi sẽ bóp chết con của anh trước.”

Giọng nói kia là của Tiêu Mộc Diên… Thịnh Trình Việt ngây người. Anh cố bình tĩnh lại, cảm nhận được bên trong không khí hình như có hơi thở của mấy người.

Chợt cánh cửa bị đóng lại. Theo gió nổi lên, có chút tia sáng từ bên ngoài lọt vào. Lúc này, Thịnh Trình Việt dường như đã nhìn thấy được không ít người ở đây. Mà Tiêu Mộc Diên và tiểu Bảo thì đang bị người khống chế ở bên cạnh ban công.

“Được rồi, tôi không tới. Vậy cô có thể nói cho tôi biết cô là ai không?” Giọng nói của Thịnh Trình Việt rất khẽ. Anh chuẩn bị đàm phán với người bên cạnh.

“Anh không cần quan tâm tôi là ai, anh chỉ cần ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói thì tôi chắc chắn sẽ không làm khó người nhà các anh.”

“Được, cô muốn tôi làm gì?” Thịnh Trình Việt hỏi.

Người kia nói: “Anh lập tức viết một lá đơn ly hôn, viết nguyên nhân ly hôn là sau khi cưới, Tiêu Mộc Diên đã không đứng đắn mà qua lại với nhiều người đàn ông khác, hơn nữa con gái nhỏ của anh cũng không phải là của anh.”

Đứng ở đây lâu, ánh mắt Thịnh Trình Việt cũng dần quen với bóng tối. Chỉ với chút tia sáng vừa rồi, anh đã xác định được chỗ bọn họ đứng.

“Tôi có thể hỏi tại sao cô lại muốn tôi ly hôn với vợ tôi không? Chẳng lẽ cô thích tôi, chờ tôi và vợ tôi chia tay, cô lại theo đuổi tôi sao?”

Thịnh Trình Việt nói chuyện đầy vẻ vô lại.

“Phì, anh đừng có nằm mơ. Tôi làm sao có thể coi trọng người đàn ông rác rưởi như anh được?”

Cho dù giọng nói này có cố ý bắt chước Tiêu Mộc Diên, nhưng từ giọng điệu giận dữ trước đó cũng có thể nhận ra đó là giọng của một cô gái trẻ.

“Nếu đã coi thường tôi thì cô cần gì phải ép tôi làm như vậy chứ?” Thịnh Trình Việt thở dài.

“Anh bớt nói nhảm đi. Anh có ly hôn hay không?” Người kia hỏi lần nữa.

“Hôn nhân là một chuyện lớn, làm sao có thể nói đùa như vậy được?” Thịnh Trình Việt nói.

“Anh…”

Người kia muốn nói gì đó lại bị Thịnh Trình Việt bịt miệng.

Ở đó đột nhiên yên tĩnh, người phụ nữ kia dừng câu cũng quá rõ ràng.

“Cô không sao chứ?”

Một người khác cũng đã lộ ra. Thịnh Trình Việt kết luận vị trí kia chính là chỗ Tiêu Mộc Diên bị người ta khống chế.

Một giây tiếp theo, Thịnh Trình Việt cầm con dao của người phụ nữ kia trong tay và trực tiếp xông về phía ban công. Bởi anh quanh năm ở trong phòng này nên tất nhiên vô cùng quen thuộc.

Vì vậy, anh nhanh chóng đoạt lại vợ và con của mình.

Sau đó, Thịnh Trình Việt nhanh chóng mang theo Tiêu Mộc Diên và tiểu Bảo lăn đến trước giường, chờ cửa phòng mở ra.

Trong phòng ngủ đã sáng đèn. Hai kẻ bắt cóc thấy mình hình như đã bị lộ, vì vậy bước nhanh tới trên ban công và nhảy ra.

Động tác này cực nhanh khiến Thịnh Trình Việt không nhìn thấy gì cả.

Lúc này, tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ sơ sinh lại vang lên…

Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên trong lòng mình. Hình như cô đã ngất xỉu mà đứa trẻ vẫn còn nằm yên ổn trong tay cô.

Thịnh Trình Việt bế Tiêu Mộc Diên lên trên giường, đắp chăn cho cô. Anh thấy đau lòng khi nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô. Chắc cô bị dọa cho sợ rồi.

Anh lại nhìn tiểu Bảo trong lòng cô và bế lên.

Tuy bình thường tiểu Bảo luôn cười nhưng dù sao vẫn là một đứa trẻ sợ người lạ. Con bé nhìn thấy Thịnh Trình Việt hình như lạ mắt nên sau đó tự nhiên òa khóc.

Thịnh Trình Việt bối rối không biết tại sao tiểu Bảo lại khóc, nhưng để con bé khóc nỉ non như vậy cũng không phải cách! Anh nhìn xung quanh, hình như cũng không thấy có món đồ chơi gì có thể để cho tiểu Bảo chơi được. Anh nghĩ Thịnh Thảo An có thể sẽ có cách nhưng lại sợ đám người vừa rồi sẽ quay lại hãm hại Tiêu Mộc Diên.

Thịnh Trình Việt còn đang suy nghĩ cách, tiểu Bảo đã bắt đầu vung tay đạp chân, mức độ làm tổn thương tăng mạnh.

“Tiểu Bảo, con ngoan một chút được không?” Thịnh Trình Việt tính thương lượng với tiểu Bảo: “Bây giờ mẹ con đang buồn ngủ, nếu con đánh thức mẹ thì chờ tới khi con lớn lên, ba sẽ cho con đi học nội trú, học từ mầm non đến đại học, cho con không nhìn thấy mẹ con luôn.”

Ban đầu, có lẽ Thịnh Trình Việt muốn cho tiểu Bảo nín khóc, nhưng không ngờ con bé càng khóc tợn hơn, chân đạp cũng mạnh hơn.

Thịnh Trình Việt muốn bế tiểu Bảo lại không được, cũng không thể để con bé ngã, vì vậy anh đành đặt con bé lên trên giường, bên cạnh Tiêu Mộc Diên.

Rất kỳ lạ chính là khi tiểu Bảo thấy Tiêu Mộc Diên liền không khóc nữa, trái lại còn cười “khanh khách” vài tiếng. Thịnh Trình Việt thấy tâm trạng con bé tốt hơn, vì vậy lại giơ tay bế con bé lên. Nhưng tiểu Bảo vừa được anh ôm vào lòng đã khóc không ngừng. Điều này làm cho anh thấy rất đau đầu.

“Tốt xấu gì thì ba cũng là ba con, con không thể nể mặt ba một chút được à?” Thịnh Trình Việt không nhịn được hét lên.

Tiêu Mộc Diên vốn đang mê man, chợt nghe được giọng nói của Thịnh Trình Việt thì cũng phải bật cười.

“Bây giờ tiểu Bảo còn chưa hiểu được anh nói gì đâu.”

Nghe được giọng nói của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt lập tức mỉm cười nhìn cô với vẻ si ngốc. “Em đã tỉnh rồi à!”

Tiêu Mộc Diên vừa mở mắt đã nhìn thấy dáng vẻ Thịnh Trình Việt tức cười như vậy khiến cô dở khóc dở cười nói: “Thịnh Trình Việt, khi em quen biết anh, nhìn vẻ ngoài của anh còn rất xuất sắc.”

Trong đầu Thịnh Trình Việt hiện lên vô số dấu hỏi, anh hỏi: “Chẳng lẽ bây giờ anh không còn xuất sắc nữa à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi