VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 424: THỰC HIỆN MỘT CUỘC PHẪU THUẬT NHỎ.

“Chẳng lẽ trong mắt em, anh là một một người chỉ cần mặt mũi ư?” Thịnh Trình Việt hỏi.

Đương nhiên Tiêu Mộc Diên lắc đầu, cô nói: “Thật ra rất nhiều người, ban đầu cũng sẽ cảm thấy mình có thể hạ thấp danh dự, nhưng trên thực tế thì không hẳn như vậy. Đặc biệt là những người như anh, người đã đứng trên đỉnh núi từ đầu sẽ càng cảm thấy khó khăn.”

“Tại sao?” Thịnh Trình Việt hỏi.

Tiêu Mộc Diên nói: “Nguyên nhân rất đơn giản, chẳng lẽ anh có thể chịu đựng cảnh những kẻ trước kia bị mình ức hiếp, nay lại ức hiếp mình à? Có rất nhiều công ty bình thường đều bị Thịnh Thế chèn ép, bây giờ họ thấy anh sa sút, em nghĩ sẽ có không ít người thấy anh lọt xuống giếng lại muốn ném thêm đá nhỉ?”

Thịnh Trình Việt nghe vậy, đột nhiên cười, anh nói: “Em nói đúng, không ít người ném đá xuống giếng nhưng cũng có nhiều người đưa than trong ngày tuyết rơi.”

“Hả?” Tiêu Mộc Diên không hiểu hỏi: “Anh nói đến Âu Vũ Đình à?”

“Không chỉ như vậy.” Thịnh Trình Việt mở máy vi tính ra, mở một mail trong hộp thư cho Tiêu Mộc Diên xem:”Trừ Âu Vũ Đình ra, nhà họ Trương cũng chuẩn bị đầu tư cho Tiêu Thị.”

“Là Bân Bân ư? Như vậy nhà họ Trương và nhà họ Âu không phải một nhà à?” Sau khi Tiêu Mộc Diên tự phân tích, cũng buồn cười, vốn là một nhà còn chia làm hai, là vì làm cho người khác cảm thấy số lượng công ty đầu tư nhiều một chút à?

Thịnh Trình Việt lại lắc đầu nói: “Em nhìn kỹ lại xem.”

Lúc này Tiêu Mộc Diên cẩn thận xem nội dung mail, cô đọc nội dung lên:”Giám đốc Trương là Trương Vân Doanh chuẩn bị đầu tư vào Tiêu Thị… Trương Vân Doanh?”

Thịnh Trình Việt khép laptop lại và nói: “Sao rồi, em không ngờ chứ?”

Tiêu Mộc Diên gật đầu: “Tại sao anh ấy phải đầu tư cho em?” Cô nói xong, dường như nghĩ đến lúc gặp Trương Vân Doanh trong bệnh viện.

“Anh nghe nói là hình như anh ta đã ly dị, lúc này có lẽ anh ta đầu tư cho em vì muốn có được một nụ cười của em đấy.” Rõ ràng câu nói này của Thịnh Trình Việt đầy mùi ghen.

Tiêu Mộc Diên ném cho Thịnh Trình Việt một cái liếc mắt: “Đây rõ ràng là một người đưa than trong ngày tuyết rơi nhỉ!”

“Muốn đào góc tường(Nghĩa là đào nửa dưới của bức tường dẫn đến sự mất cân bằng tổng thể, bức tường sẽ sụp đổ) của anh thì chẳng lẽ ý tưởng của anh ta phải là bỏ đá xuống giếng à?” Trong lời nói của Thịnh Trình Việt càng đậm mùi ghen tuông.

Mà đối với chuyện này Tiêu Mộc Diên chỉ có thể buông tay chịu thua, bởi vì cô không có lời nào để nói.

Sau một khoảng thời gian yên tĩnh, Tiêu Mộc Diên lại hỏi: “Nếu Thịnh Thế nói với anh là không có anh thì có lẽ Thịnh Thế không thể tiếp tục kinh doanh nữa, muốn trả Thịnh Thế lại cho anh thì anh sẽ làm gì? Em nghĩ, người bình thường cũng sẽ chọn rời khỏi đây quay lại Thịnh Thế. Vậy anh sẽ trở về ư?”

Thịnh Trình Việt hơi im lặng, thì ra những lời anh nói lúc trước đều vô ích.

Kết quả anh cố ý không trả lời, anh nói: “Được rồi, so với những thứ này, em có suy nghĩ gì về tiệc đầy tháng của tiểu Bảo? Tổ chức ở đâu đây?”

Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe được lời này của Thịnh Trình Việt, cô hơi mất mát, hít sâu một hơi rồi nói: “Đợi đến tối em gọi điện thoại cho ba mẹ em, hai người bọn họ còn đang du lịch khắp nơi đấy, còn không biết tiểu Bảo đã được sinh ra. Lúc trước, mẹ em đã từng nói, hai người họ sẽ về vào ngày sinh dự kiến của tiểu Bảo, còn nói phải chăm sóc em trong tháng ở cữ.”

“Kết quả em không muốn làm chậm trễ chuyến du lịch của họ nên mới không gọi điện cho họ phải không?” Thịnh Trình Việt nói ra suy đoán của mình, hơn nữa chắc chắc trăm phần trăm là mình đoán đúng, bởi vì anh biết Tiêu Mộc Diên là một người độc lập, hiểu chuyện như vậy.

Nhưng Tiêu Mộc Diên lắc đầu nói: “Em chỉ đơn giản là không liên lạc được với họ, sau khi họ ra nước ngoài thì lập tức đổi sim điện thoại, bảo là vì tiết kiệm tiền gì đó. Nhưng cũng không nghe nói là họ muốn bỏ số điện thoại di động trong nước! Tóm lại chính là không gọi được thôi.”

Thịnh Trình Việt cảm thấy mình nên im miệng thì tốt hơn, anh không thể nào nghĩ đến nguyên nhân này.

“Sau đó, em nghĩ rằng mẹ không giúp đỡ em trong tháng ở cữ cũng không sao, em cũng không trách bà, nhưng tiểu Bảo đầy tháng thì chắc phải báo cho bà biết, kết quả… Lại không liên lạc được, tháng này em đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại rồi.” Tiêu Mộc Diên nói đến ba mẹ mình, châm chọc một hồi.

Nhưng mà nói đến ba mẹ mình, cô nhìn Thịnh Trình Việt bên cạnh và hỏi: “Tiểu Bảo đầy tháng, phải gọi cho ba anh, còn cả Âu… Mẹ của Thảo An, chúng ta phải gọi chứ?”

Thịnh Trình Việt nhanh chóng lắc đầu, anh nói: “Vẫn chưa gọi, cũng đã cắt đứt quan hệ rồi, còn mẹ của Thảo An thì nếu ba mẹ em về, họ gặp mặt nhau có lẽ hơi xấu hổ đấy.”

Hình như Thịnh Trình Việt nói vậy cũng rất có lý. Sau đó, Tiêu Mộc Diên cảm thấy đầu óc quá rối loạn, cô nói: “Nếu không thì khỏi tổ chức vậy.”

“Không được, đây là con út của anh, sao có để con bé chịu oan ức chứ?” Thịnh Trình Việt phản đối.

Nhưng Tiêu Mộc Diên lại nói: “Sao anh có thể chắc chắc đây là con út của anh nhỉ? Em đang suy nghĩ rằng, bây giờ cô bé ngoan như vậy thì sau này sẽ càng hiểu chuyện, như vậy có khi em còn muốn sinh thêm một đứa. Dù sao sau hai năm nữa em sinh con cũng không tính là sản phụ cao tuổi.”

Thịnh Trình Việt lắc đầu nói: “Chúng ta sẽ không có thêm đứa con nào khác.”

“Hả?” Tiêu Mộc Diên tỏ vẻ khó hiểu.

Thịnh Trình Việt nói: “Vào cái ngày mà em sinh, anh cũng làm một cuộc phẩu thuật nhỏ ở bệnh viện.”

Tiêu Mộc Diên nghe được lời của Thịnh Trình Việt, cô nhìn anh và hỏi nhỏ: “Anh chắc chắn đó chỉ là một phẩu thuật nhỏ chứ?”

Thịnh Trình Việt gật đầu nói: “Dù sao chúng ta cũng đã có rất nhiều con, nuôi mấy đứa bé này trưởng thành cũng là một việc rất giỏi rồi. Đứa bé ngoan cứ để con bé ngoan đi, đợi qua một thời gian ngắn, tiểu Bảo có thể đi nhà trẻ, em cũng có thể theo đuổi ước mơ thời thiếu nữ của mình.”

“Ước mơ thời thiếu nữ của em là gả cho một vương tử cưỡi bạch mã.” Tiêu Mộc Diên nghĩ đến ước mơ của mình lúc đó, đột nhiên không thể nhịn cười bản thân.

Thịnh Trình Việt không biết nói gì trong giây lát, sau đó nói: “Không sao, đợi khi bọn trẻ trưởng thành, chúng ta sẽ bỏ công ty cho bọn chúng. Sau đó anh sẽ tìm được ngựa Bạch Long cho em cưỡi, chúng ta cùng đi Tây thiên thỉnh kinh.”

“Ai muốn đi Tây thiên thỉnh kinh với anh vậy! Dọc đường đi còn có đủ loại nữ yêu quái, anh nói xem có phải anh nghĩ ở trên đường đụng phải mấy con yêu tinh đó rồi bỏ em không?” Tuy Tiêu Mộc Diên đang chất vấn, nhưng khóe mắt, chân mày thậm chí trong giọng nói cũng chứa vẻ vẻ tươi cười.

“Sau khi có một yêu tinh nhỏ là em thì anh cũng đã tiêu hao hết tất cả tinh lực rồi, anh không còn khả năng đi tìm những yêu tinh khác.” Thịnh Trình Việt nói xong lại đặt lên trán Tiêu Mộc Diên một nụ hôn.

“Tốt nhất là như vậy.”

Khi hai người đang ngọt ngào đầy tình cảm thì đột nhiên một cuộc điện thoại quấy rầy cuộc tâm sự của hai người.

Thịnh Trình Việt mở điện thoại di động lên, đây là điện thoại từ Thịnh Thắng.

Tiêu Mộc Diên có vẻ hơi căng thẳng ôm chặt tiểu Bảo, bởi thì không gian đột nhiêu thu nhỏ nên tiểu Bảo cảm thấy không thoải mái, kêu mấy tiếng.

Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe thấy, lập tức điều chỉnh tư thế để cho tiểu Bảo có thể nằm thoải mái một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi