VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 507: MẤY ĐỨA TRẺ MẤT TÍCH RỒI.

“Chắc mấy đứa đang ở cổng sau bệnh viện đợi tôi.” Thịnh Thảo An yếu ớt nói.

Lúc họ đến cổng sau bệnh viện thì không thấy bóng dáng của mấy đứa nhóc đâu.

“Có chuyện gì thế này? Mấy đứa nhóc đâu?” Thịnh Thảo An lúc này cảm thấy kinh hãi hoảng loạn vô cùng, rõ ràng cô bảo chúng ở đây đợi cô mà.

Mặt tên vệ sĩ đen lại: “Vấn đề này không phải tôi nên hỏi cô sao? Nếu như cô không dùng kế điệu hổ ly sơn thì mấy đứa nhỏ làm sao biến mất?”

Bây giờ anh ta càng trở nên phiền não, không biết phải khai báo ra sao với tổng giám đốc.

Mấy đứa nhóc mất tích rồi?

Mấy chữ này thật sự như đang phát nổ trong đầu trong đầu Thịnh Thảo An.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Báo cảnh sát sao?” Thịnh Thảo An lo lắng sắp khóc đến nơi, cô không ngờ bản thân lại gây ra họa lớn như vậy.

“Báo cảnh sát có tác dụng gì? Chỉ có thể hỏi mọi người xung quanh thôi.” Tên vệ sĩ càng tức giận lo lắng hơn, không nhịn được bèn rút ra một điếu thuốc, châm lửa, rồi hút thuốc: “Việc này chỉ có thể báo cho tổng giám đốc, xem tổng giám đốc giải quyết thế nào.”

Thịnh Thảo An vừa nghe phải nói việc cô lạc mất bọn trẻ cho anh trai, thì cả người trở nên vô cùng lo lắng, cô nhanh chóng giữ lấy tay của người đàn ông mặc âu phục: “Tôi xin anh, đừng nói chuyện này cho anh trai tôi.”

Nếu như anh cô biết được, nhất định sẽ băm cô làm trăm mảnh. Cô nhất định phải lấy công chuộc tội, đích thân tìm mấy đứa nhóc về. Nhưng mấy đứa nhóc lại không có dụng cụ liên lạc, sao cô có thể liên lạc với chúng?

“Chúng ta nhất định phải nghĩ cách, đưa mấy đứa nhóc về. Việc này trước hết đừng nói với anh tôi.” Thịnh Thảo An lí nhí nói.

Tên vệ sĩ càng trở nên thiếu kiên nhẫn, vốn dĩ bảo vệ một mình cô thôi đã đủ phiền phức rồi, không ngờ bây giờ còn bị gán thêm tôi làm lạc mất ba đứa nhóc.

“Tôi cảnh cáo cô, đừng có đổ tội cho tôi. Bây giờ tôi sẽ từ chức không làm nữa. Những việc tiếp theo cô tự nghĩ cách đi.” Người đàn ông mặc âu phục cảm thấy đây là cách duy nhất. Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách!

“Không thể được! Xảy ra chuyện như này, sao anh có thể bỏ mặc không quan tâm được?” Thịnh Thảo An vốn dĩ đã rất tuyệt vọng rồi, bây giờ người đàn ông mặc âu phục lại nói những lời này càng khiến cô thêm đau lòng. Cô sống chết giữ chặt lấy tay của người đàn ông, không để anh ta rời đi: “Nếu như cả anh cũng không giúp tôi, tôi thật sự sẽ chết chắc.”

“Cô là em gái Thịnh Thảo An của tổng giám đốc, cô sẽ không bị sao hết, nhưng tôi chỉ là một người ngoài, một tên vệ sĩ nhỏ bé mà thôi. Nếu như lúc này tôi không đi thì nhất định sẽ bị phanh thây làm trăm mảnh. Tôi không muốn sau này khó sống.” Người đàn ông mặc âu phục cảm thấy rời khỏi đây là quyết định sáng suốt nhất.

Dù sao thì bây giờ đã gây nên họa lớn rồi.

“Không…” Thịnh Thảo An đau lòng khóc ầm lên.

Nhưng sức lực của Thịnh Thảo An làm sao so bì với người đàn ông mặc âu phục được, anh ta dễ dàng đẩy cô ra: “Nói thật với cô, tôi đã tìm cả bệnh viện rồi, nhưng không nhìn thấy mấy đứa nhóc, cho nên cô tự giải quyết ổn thỏa đi.”

Sau khi nói xong, tên vệ sĩ liền xoay người rời đi. Anh ta nhất định phải nhanh chóng chuẩn bị xong vé máy bay trong tối nay, nhanh chóng rời đi.

“Các con à…đều là lỗi của cô… cô không nên chỉ vì bản thân mình mà bỏ các con lại đây.” Lúc này Thịnh Thảo An đã nước mắt giàn dụa rồi.

Thịnh Thảo An bất lực ngồi bệt xuống đất, không biết tiếp theo nên làm gì.

Đúng lúc cô đang ủ rũ chán nản thì lại thấy một bóng hình quen thuộc.

Là anh ấy!

Không ngờ cô lại có thể vô tình gặp anh ở bệnh viện.

Thịnh Thảo An mặc kệ tất cả mà xông ra ngoài, ôm lấy chân của Đường Lực, cô cũng không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí, mở miệng nói: “Xin anh giúp tôi với…”

“Láo xược, ngài Đường là người mà loại người như cô có thể tùy tiện quấy rầy được sao?” Tiếng mắng chửi đầy tức giận phát ra từ sau lưng của Đường Lực.

Thịnh Thảo An di chuyển tầm nhìn, mới nhìn thấy một ông lão ở bên cạnh, đang nhìn cô với vẻ cực kỳ tức giận. Nhưng bây giờ cô không để ý nhiều như vậy. Cô chỉ hy vọng người này có thể giúp cô, dù sao cô bây giờ cũng chỉ có thể ôm lấy chân anh không buông.

“Con nhóc kia, còn không mau buông ra.” Ông lão kia vô cùng giận dữ, cảm giác như ánh mắt của ông ta có thể xé Thịnh Thảo An làm hai mảnh.

“Xin anh hãy giúp tôi…” Thịnh Thảo An giống như là bị quỷ nhập, cứ liên tục lặp lại câu này, giống như chỉ cần ôm ghì lấy anh mà nói như vậy, cô cảm thấy người đàn ông này nhất định sẽ giúp cô.

“Cô đứng dậy trước đã.” Đường Lực nhẹ nhàng mở miệng.

“Ngài Đường…” Ông lão có vẻ không ngờ rằng Đường Lực sẽ phản ứng như vậy, mở miệng muốn ngăn lại, nhưng Đường Lực lại dùng tay ra hiệu chặn lại.

“Nói như vậy là anh đồng ý giúp tôi sao?” Thịnh Thảo An đột nhiên đứng dậy, lau nước mắt.

Ông già đó nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Thịnh Thảo An, ngũ quan tinh tế, trên mặt còn vài giọt nước mặt đọng lại, trông vô cùng mê người. Đường tiên sinh sẽ không phải là mê mệt nhan sắc của người phụ nữ này rồi chứ?

“Tôi đang nghe đây.” Đường Lực cong khóe môi.

“Ba đứa cháu của tôi bị lạc mất ở bệnh viện rồi…” Thịnh Thảo An không suy nghĩ gì nói thật.

Ông lão kia càng cau mày hơn: “Trẻ con mất tích, cô nên báo cảnh sát chứ, chứ không phải là quấy rầy ngài Đường. Thời gian của ngài Đường nhà chúng tôi vô cùng quý báu. Lần này đến bệnh viện chủ yếu là…”

“Được rồi.” Đường Lực ngăn ông già nói tiếp, “Bây giờ chúng ta đến phòng camera giám sát kiểm tra.”

“Ngài Đường.…” Ông lão vốn dĩ muốn dốc sức ngăn Đường Lực.

“Ông yên tâm, tôi tự có chừng mực.” Những gì ông lão chuẩn bị nói đều bị một câu nói của Đường Lực chặn lại.

Thịnh Thảo An vui mừng an tâm nhìn Đường Lực, cô biết bản thân không tìm nhầm người. Người đàn ông này nhất định sẽ giúp cô.

Họ nhanh chóng đi đến phòng giám sát của bệnh viện.

Thịnh Thảo An nhìn ông lão đó nói gì đó không biết với nhân viên trong phòng giám sát, sau đó nhân viên đó bắt đầu mở màn hình.

“Cho hỏi, cô phát hiện mấy đứa nhóc mất tích vào lúc nào?” Đường Lực hỏi.

Thịnh Thảo An khổ cực hồi tưởng lại: “Vào khoảng sáu giờ hơn…”

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi