VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 533: LƯU MỸ TỈNH LẠI

Nguyệt Nguyệt vốn dĩ không có cảm giác muốn ăn, nhưng mẹ bé đã đích thân làm đồ cho bé ăn rồi, thì bé cũng không muốn chối từ, bởi vì cô bé không muốn mẹ lo lắng cho mình, cho nên ngoan ngoãn cầm bánh sandwich lên ăn.

“Tuấn Hạo, Viễn Đan, hai con cũng ngoan, nghe lời, mau ăn đi con.” Tiêu Mộc Diên quả thực quá yêu thương mấy đứa nhỏ, không ngờ cô chỉ rời đi một khoảng thời gian ngắn mà xảy ra chuyện kinh thiên động địa như vậy. Xem ra sau này cô phải dành nhiều thời gian hơn nữa cho bọn trẻ mới được.

Thịnh Tuấn Hạo và Viễn Đạn cũng chẳng muốn ăn lắm nhưng cũng không muốn mẹ chúng sốt ruột, cho nên cũng hiểu chuyện cầm bánh lên ăn.

Thịnh Thảo An thì ở bên cạnh lắc đầu vẻ bất đắc dĩ. Quả nhiên lời chị dâu nói đối với bọn trẻ chẳng khác nào thánh chỉ, còn với lời cô nói, bọn trẻ mắt điếc tai ngơ.

Quả nhiên muốn tháo được chuông cần tìm người buộc chuông.

Thịnh Thảo An cảm thấy bây giờ Tiêu Mộc Diên đã ở đây rồi thì cô cũng nên đi thôi.

Dù sao thì ngày mai cô cũng phải đi quay phim, ở lại đây cũng không giúp được gì, vậy thì đi sớm chút.

“Chị dâu, ở đây giao lại cho chị nhé. Em đi trước đây.” Thịnh Thảo An vỗ vỗ vai Tiêu Mộc Diên: “Vất vả cho chị rồi.”

“Em về trước đi, chị ở đây chăm sóc bọn trẻ cho.” Tiêu Mộc Diên cũng nhàn nhạt đáp lại.

Thịnh Thảo An và Tiêu Mộc Diên chào hỏi nhau xong thì rời đi luôn. Dù sao thì Ánh mắt hừng hực của Thịnh Trình Việt như muốn gi3t chết cô vậy.

Cô cố ý làm mọi chuyện thành ra thế này, nhưng cô thật sự tò mò hôm nay hai người đó rốt cuộc đã chạy đến nơi nào?

Thôi kệ, bây giờ tất cả giao lại cho bọn họ!

Thịnh Trình Việt nhìn vẻ mặt sốt ruột của Tiêu Mộc Diên, cực kỳ đau lòng, đi thẳng tới, ôm cô vào lòng: “Đừng lo, tất cả đã có anh đây.”

Nghe được lời này của anh, Tiêu Mộc Diên không hiểu sao bỗng thấy an tâm lạ thường, nhưng cô vừa nhìn khuôn mặt rầu rĩ của bọn trẻ và Lưu Mỹ đang nằm trên giường, trong lòng bất giác như bị ai bóp chặt.

Dường như Thịnh Trình Việt nhìn thấu được tâm tư của cô, nên cũng nắm chặt lấy bàn tay cô.

Nếu không có Thịnh Trình Việt, bây giờ cô cũng không biết nên làm thế nào.

Đợi đến tối, Tiêu Mộc Diên thấy bọn trẻ vẫn ở bên cạnh giường, không nhúc nhích.

“Không còn sớm nữa, các con về trước đi, ở đây có ba mẹ trông là được rồi.” Tiêu Mộc Diên quả thực không nhìn được tiếp bọn trẻ vất vả ở bệnh viện nữa.

“Mẹ, chúng con không đi, chúng con phải ở lại chờ cụ tỉnh dậy.” Nguyệt Nguyệt bướng bỉnh lắc đầu.

Tiêu Mộc Diên lại càng sốt ruột, nhẹ nhàng xoa đầu nó: “Nguyệt Nguyệt ngoan, nghe lời mẹ đi, con ở đây sẽ làm ảnh hưởng cụ nghỉ ngơi đó.” Cô chỉ có thể dùng cách khác để thuyết phục Nguyệt Nguyệt.

“Tuấn Hạo, Viễn Đan, bình thường các con ngoan nhất, nghe lời mẹ, mau đưa cô Thịnh Thảo An về nhà nghỉ đi, được không?” Tiêu Mộc Diên dùng đủ mọi cách.

Thịnh Tuấn Hạo vốn định nói gì đó, nhưng lại bị Viễn Đan ngăn lại, ra hiệu cho cậu bé đừng cho mẹ thêm phiền não. Cậu bé cũng hiểu ý Viễn Đan, cho nên không nói gì cả.

“Mẹ, nếu đã vậy thì bảo ba gọi lái xe đưa chúng con về đi, nhưng khi nào cụ tỉnh dậy, mẹ nhất định phải nói với chúng con luôn nhé.” Viễn Đan bước lên trước nói.

“Viễn Đan, vẫn là con hiểu mẹ nhất, chăm sóc cho hai em tốt nhé.” Tiêu Mộc Diên ngồi xuống, an ủi ôm Viễn Đan.

“Mẹ, mẹ cũng đừng để mệt quá nhé!” Viễn Đan bá đạo lên tiếng, giọng điệu giống Thịnh Trình Việt như lột, sau đó, ánh mắt nó khóa chặt trên người Thịnh Trình Việt: “Ba, chăm sóc mẹ nhé.”

Lúc này Tiêu Mộc Diên không kiềm chế được nữa mà mím môi, Viễn Đan sao lại giống như đang lo lắng cho mình nhỉ,

“Bây giờ để ba gọi chú tài xế đưa các con về.” Thịnh Trình Việt nói.

Bây giờ anh muốn đưa bọn trẻ về, dù sao thì bọn trẻ ở đây, Diên Dien chỉ càng phân tâm hơn.

Bọn trẻ chỉ có thể đồng ý, vốn dĩ Nguyệt Nguyệt muốn bám lấy Tiêu Mộc Diên nữa nhưng Thịnh Tuấn Hạo và Viễn Đan đã kéo cô bé đi luôn rồi.

“Bây giờ anh đưa bọn trẻ xuống dưới, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh.” Thịnh Trình Việt thật sự rất lo lắng để lại Tiêu Mộc Diên ở đây, nhưng bây giờ anh cần đưa bọn trẻ xuống dưới đã.

“Vâng.”

Tiêu Mộc Diên lúc này mới ngồi xuống bên giường, vẻ mặt áy náy nhìn Lưu Mỹ.

“Con xin lỗi…” Cô nhỏ giọng nói.

“Bây giờ cuối cùng cô cũng nhớ ra bà già này rồi à…” Từ trên giường vang lên giọng nói ung dung.

Tiêu Mộc Diên vừa nhìn thì thấy Lưu Mỹ nằm trên giường đã tỉnh từ lúc nào, cô vô cùng kích động: “Bà ngoại, cuối cùng bà cũng tỉnh rồi.”

“Xin lỗi bà ngoại, là do con sơ sót, sau này con đảm bảo sẽ không thế nữa.” Tiêu Mộc Diên vội vàng nói.

“Nói thì dễ nghe lắm, cô xem gần đây con chạy đi đâu?” Lưu Mỹ mặt đen sì.

“Là vì trước đó con hơi bận, con hứa với bà sau này, gia đình và sự nghiệp, con sẽ cân bằng, con sẽ dành nhiều thời gian hơn cho bà và bọn trẻ.” Tiêu Mộc Diên hứa với Lưu Mỹ.

Lưu Mỹ quả thực không kiên nhẫn nhắm mắt lại: “Gần đây bà sắp bị mấy đứa làm tức chết rồi. Bây giờ bà không muốn nghe mấy đứa nói gì nữa, mau đi đi, bà muốn ở một mình nghỉ ngơi.”

“Bà ngoại…” Tiêu Mộc Diên nghẹn lời, không biết nên nói gì.

“Nghe không hiểu lời bà nói à? Mau ra ngoài.” Lưu Mỹ không khách khí đuổi cô ra: “Hay là muốn bà già này xuống giường tiễn cô ra ngoài.”

“Bà ngoại, bà đừng xúc động, bà nghỉ ngơi cho khỏe, con ra ngoài đây.” Tiêu Mộc Diên chỉ đành nói vậy. Lưu Mỹ vừa mới tỉnh lại, không nên làm bà quá sức.

Lưu Mỹ thấy Tiêu Mộc Diên tuy nói vậy nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, cho nên bà cũng mất kiên nhẫn nói: “Còn không mau ra ngoài?”

“Đi, con đi ra ngay đây.” Nói xong, Tiêu Mộc Diên nhấc bước đi ra khỏi phòng.

“Nhớ, lúc ra ngoài đóng cửa lại! Ta không muốn nhìn thấy cô!” Lưu Mỹ nhớ lại những ngày bản thân phải chịu khổ vừa qua, trong lòng một bụng tức, từng người từng người một chọc tức bà, lớn cũng thế mà bé cũng thế.

Tiêu Mộc Diên chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời Lưu Mỹ, sau khi ra ngoài thì thuận tay đóng cửa lại.

Cô không ngờ, bà ngoại lại tức giận đến mức ấy!

Thịnh Trình Việt đưa bọn trẻ lên xe, rồi lập tức đi lên. Không biết Diên Diên của anh bây giờ thế nào rồi? Nhưng anh không ngờ vừa lên tới nơi thì nhìn thấy một mình Tiêu Mộc Diên ngồi sụp trong góc.

Cô sao vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi