VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 550: VẪN CHƯA TÌM THẤY

Thực ra, Thịnh Thảo An rất muốn chấp nhận ngay, nhưng không biết tại sao cô vẫn hạnh phúc đến nỗi bất ngờ không biết làm sao.

Đây đối với cô mà nói, là điều không thể tin được.

Tuy cô hận không thể gả luôn cho người đàn ông này, nhưng cô vẫn quyết định hít sâu một hơi, hỏi rõ tất cả rồi mới quyết định.

“Anh…anh biết em là ai không?” Thịnh Thảo An bắt đầu nghi ngờ người đàn ông trước mặt nhận nhầm người rồi: “Anh xác định em chính là người ở bên anh cả đời không?”

Đường Lực nắm lấy tay Thịnh Thảo An, vừa nắm tay cô, vừa nói với cô: “Anh biết hành động vừa nãy của anh đã làm em sợ hãi, nhưng anh thật lòng.”

“Thật lòng sao?” Thịnh thảo An đang há hốc miệng vì bất ngờ, lúc này hơi ngậm miệng lại.

Đường Lực bắt đầu nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Chẳng lẽ em không nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Lúc đó anh nhìn thấy em bị hai tên lưu manh ức hiếp, lúc đó anh ra tay giúp đỡ em. Vào khoảnh khắc đó, anh đã động lòng rồi.”

“Nhưng, lúc đó em có tìm anh, anh nói anh không quen em, còn nói em nhận nhầm người rồi.” Thịnh Thảo An nhớ như in chuyện xảy ra lúc đó, hơn nữa phản ứng lúc đó của Thịnh Trình Việt làm cô rất tổn thương, sao cô có thể quên được? Chỉ có điều bây giờ Thịnh Trình Việt như biến thành người khác, đây có cùng là một người không vậy?

Thấy vẻ mờ mịt của Thịnh Thảo An, Đường Lực bắt đầu giải thích: “Lúc đó anh có hơi kiêu căng, anh không dám thừa nhận tình cảm này, nhưng bây giờ anh biết rồi, bởi vì anh không thể không có em, bởi vì anh nhận ra mỗi lần trở về nhà, sau khi nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của em, thế nên, hôm qua anh đã quyết tâm tìm tới em, muốn mãi mãi giữ em bên mình.”

Nghe những lời tỏ tình này của Đường Lực, Thịnh Thảo An kiềm không được kiên nhẫn và tình cảm của mình nữa, nhào tới hôn anh.

Thế là, hai người ở trong xe tình tứ hôn nhau.

Không biết mất bao lâu, Thịnh Thảo An mới kết thúc cái hôn lưu luyến không rời này.

“Hình như em phải tới phim trường rồi. Nếu không, sẽ lỡ mất thời gian quay phim.” Thịnh Thảo An tuy rất lưu luyến Đường Lực, nhưng cô không thể bỏ qua cơ hội thể hiện tài hoa của mình.

Đường Lực liền khởi động xe, đưa cô đến phim trường.

“Tối anh có chút việc không thể đến đón em, nhưng ngày mai anh sẽ tới tìm em, em nhớ chuẩn bị hộ khẩu, chúng ta đi đăng kí kết hôn.” Đường Lực dặn dò xong rồi rời đi.

Gương mặt Thịnh Thảo An tràn ngập ngọt ngào và hạnh phúc, cứ giúp tay mà sờ môi của mình.

Cô đang hí hửng mà đi, lại đụng phải Triệu Dương.

Thịnh Thảo An theo quán tính mà ngã về phía trước, may mà có đôi tay kéo cô lại, cô mới không phải ngã nhào xuống hôn đất. Vốn còn định cảm ơn người kia, nhưng sau khi thấy đó là Triệu Dương, cô liền đen mặt hỏi: “Có phải anh cố ý đụng vào tôi đúng không?”

“Đúng là làm việc tốt mà chẳng được báo đáp mà.” Triệu Dương bất lực lườm cô. Vô ý nhìn được trên tay cô đeo một chiếc nhẫn: “Tay…tay của em…sao lại đeo nhẫn?”

“Nếu anh đã phát hiện ra rồi, vậy tôi cũng đành nói với anh, tôi sắp đính hôn với Đường Lực rồi.” Thịnh Thảo An vừa lấy tay chạm vào chiếc nhẫn, vừa cười hạnh phúc, ngọt ngào mà khoe khoang.

Triệu Dương bất ngờ cắn cả vào lưỡi, không tin được mà hỏi: “Hôm nay không phải ngày cá tháng tư, em đừng nói chuyện cười ngốc ngếch này với tôi.”

“Tôi không đùa với anh, chẳng lẽ chiếc nhẫn trên tay này là giả sao? Anh yên tâm, đến lúc đó, nếu có tiệc hỷ, chắc chắn sẽ có phần của anh. Anh chỉ cần đừng làm loạn là được rồi.” Thịnh Thảo An cười tươi sáng. Hoàn toàn không để ý đến sắc mặt vô cùng khó coi của Triệu Dương.

“Em điên rồi à? Hai người yêu nhau từ lúc nào?” Triệu Dương sao lại có thể không biết gì về chuyện này? Hơn nữa hai người họ bên nhau từ lúc nào?

Thịnh Thảo An lại không quan tâm mà nhếch môi: “Liên quan gì đến anh, đằng nào cũng là việc lớn của đời của tôi, anh quan tâm lắm thế làm gì.”

Nói xong, Thịnh Thảo An bước qua Triệu Dương, đi vào phòng hóa trang.

Quá trình ghi hình tiếp theo, Thịnh Thảo An cũng không biết Triệu Dương uống phải thuốc gì, mà cứ nhìn cô. Nhưng cô cũng không thèm để ý.

Tiêu Mộc Diên cứ lo lắng mà đi đi lại lại trong nhà.

Cô đợi không được nữa rồi, không nhịn được mà gọi điện cho Thịnh Trình Việt: “Có gặp được Thịnh Thắng không? Có biết bà em đang ở đâu không?”

“Em đừng lo lắng quá.” Thịnh Trình Việt thấy giọng Tiêu Mộc Diên lo lắng, rất đau lòng.

Tiêu Mộc Diên sao có thể không lo, cô hiện giờ như con kiến trong chảo nóng vậy.Chỉ cần nghĩ đến Lưu Mỹ không biết đang ở đâu bị hành hạ, không biết sống hay chết, liền muốn phát điên.

“Anh mau trả lời em!” Tiêu Mộc Diên như muốn gào lên.

Thịnh Trình Việt đã không thể giấu được cô, mới nói: “Chưa, nhưng…”

“Anh mau nghĩ cách đi!” Tiêu Mộc Diên cảm giác như sắp mất đi lí trí. Cô không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.

Nói rồi, cô mau chóng ngắt điện thoại.

Tiêu Mộc Diên vừa cúp máy xong, liền có một số khác gọi đến ngay sau đó. Tiêu Mộc Diên mất kiên nhẫn mà nhìn điện thoại, kết quả vừa nhìn.

Liền thấy màn hình hiển thị tên của Lưu Mỹ.

Cô lập tức nhấc máy.

“Nếu cô còn muốn nhìn thấy bà già đó, thì mau ngoan ngoãn đi làm như lời tôi nói.”

Tiêu Mộc Diên vừa định mở miệng nói, thì giọng nói kia đã cắt ngang.

“Ông muốn tôi làm gì? Ông rốt cục đưa bà tôi đi đâu rồi? Có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi là được, chỉ cần thả bà ra.” Tiêu Mộc Diên cảm giác như chính mình là người hại bà gặp phải chuyện này.

“Cô bây giờ có phải rất muốn gặp bà mình không, vậy cô bắt buộc phải đi đến cửa biệt thự, ở đó có một chiếc xe tôi sắp xếp sẵn cho cô. Hơn nữa đừng nói tôi không cảnh cáo cô, không được nói cho bất kỳ ai, không được báo cảnh sát. Nếu như để tôi phát hiện cô có gì bất thường, tôi không tha cho bà cô đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi