VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 773: TRẠI TRẺ MỒ CÔI THÁNH TÂM

Cuối cùng An Sâm vẫn là nói ra hết thảy. Anh vốn dĩ muốn mãi mãi chôn giấu bí mật này nơi đáy lòng. Nhưng trong tình hình lúc này, anh không thể không nói ra. Bởi vì nếu anh không nói như vậy thì có thể một giây sau, Tiêu Mộc Diên lại muốn đi tìm cái chết. Lần này anh cứu được cô, còn lần sau thì sao? Chỉ sợ chuyện không may, anh bằng lòng để cho cô sống khỏe mạnh.

“Vậy thì tốt quá. Anh dẫn tôi đi tìm anh ấy nhanh lên.”

Tiêu Mộc Diên nói, lần này là đổi khách thành chủ, cô chủ động kéo tay anh rời đi.

Nhưng An Sâm lại dừng bước: “Anh có thể dẫn em đi tìm Thịnh Trình Việt ngay lập tức, nhưng trước khi anh dẫn em đi tìm anh ấy, em phải đi với anh tới một nơi.”

“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Tiêu Mộc Diên nghi hoặc đồng thời hơi không vui, nói.

“Ít nhất em phải thay bộ quần áo đang mặc trên người ra chứ. Chả lẽ em muốn ăn mặc lôi thôi như vậy đi gặp người đàn ông em yêu nhất sao?” Lần này An Sâm cũng tức giận nói.

Tiêu Mộc Diên sực tỉnh nói: “Đúng vậy, tôi không thể ăn mặc ướt mèm như thế này đi gặp anh ấy. Vậy anh dẫn tôi đi mua một bộ đồ đẹp một chút mặc vào đi.”

“Vậy em còn muốn ở đây ngắm biển rộng nữa không?” An Sâm cố ý hỏi.

“Không, không, không.” Tiêu Mộc Diên từ chối ngay. Lúc này cô sớm đã không chờ được nữa.

Thế là bọn họ đi tới một cửa hàng quần áo. Nơi đó có rất nhiều quần áo đẹp, Tiêu Mộc Diên lựa đại một bộ váy liền hoa nhí sau đó vội vàng bước tới trước mặt anh.

Cô ăn mặc trong sáng ngây thơ như vậy xuất hiện trước mặt anh thực sự khiến anh cảm thấy sáng rực lên. Chỉ có điều cô trang điểm tỉ mỉ như vậy cũng là vì đi gặp một người đàn ông khác. Từ trước tới nay anh chưa từng có phúc hưởng thụ vẻ đẹp của cô.

Nghĩ đến đây anh nhịn không được trong lòng mất mát, vì vậy cứ đứng ngây ra.

“Anh còn ngẩn người ra đó làm gì? Sao không xuất phát nhanh lên chứ?” Tiêu Mộc Diên lại sốt ruột.

“Anh không có lừa em. Vừa nãy anh chỉ là đang suy nghĩ em mặc bộ đồ này có đẹp không thôi?” An Sâm lỡ lời nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

“Bây giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn suy nghĩ vấn đề này nữa chứ?”

An Sâm chột dạ quay đầu qua chỗ khác nói: “Vậy chúng ta đi nhanh lên.”

Sau đó cô kéo anh đi ngay. Dọc theo đường đi, Tiêu Mộc Diên đều lộ ra vẻ mong chờ vô cùng kích động. Bởi vì vốn dĩ cô biết anh sẽ không gạt cô những chuyện như vậy, lần này anh nói chuyện rất chân thành. Nếu lần này vẫn không tìm được Thịnh Trình Việt, cô đúng là sẽ không còn can đảm để sống tiếp .

“Sao còn chưa tới?” Suốt trên đường đi Tiêu Mộc Diên chỉ hỏi mỗi câu này.

“Là do em quá sốt ruột, chúng ta mới lái xe chưa tới mười phút, em đợi thêm chút nữa sẽ tới.”

Kết quả bọn họ dừng xe lại trước một trại trẻ mồ côi.

“Sao anh lại dừng xe ở trại trẻ mồ côi này?” Tiêu Mộc Diên không rõ.

“Người em muốn tìm đang ở ngay đây.” Hai tay An Sâm cầm lấy tay lái, sau đó mở miệng nói.

“Thịnh Trình Việt sẽ ở trong trại trẻ mồ côi này ư? Làm sao có chuyện đó được? Lẽ nào anh vẫn đang đùa tôi sao?”

“Có phải đùa em không, em đi xuống nhìn một chút thì sẽ rõ.”

Thế là Tiêu Mộc Diên nhảy ngay từ trên xe xuống. Cô gần như chạy về phía cô nhi viện. Sau đó, cô lại bước vào trong, đi vào đám người, đi vài vòng bên trong đám nhóc, kết quả cũng không tìm thấy người cô cần tìm.

An Sâm cũng vẫn hững hờ đi theo sau cô, thấy cô đi tới đi lui cực kỳ lo lắng.

“Có phải anh vẫn đang gạt tôi không? Tại sao tôi không thấy anh ấy ở chỗ này? Không phải anh nói anh ấy ở đây ư?” Tiêu Mộc Diên lại nhìn anh hỏi tội.

“Thật ra chúng ta đến tìm viện trưởng để hỏi sẽ biết ngay.”

Anh nói xong thì viện trưởng đã đi tới chào hỏi bọn họ: “Không biết hai vị khách quý đến trại trẻ mồ côi Thánh Tâm của chúng tôi có chuyện gì không?”

“Tôi muốn hỏi thăm nơi này có người nào tên là Thịnh Trình Việt không?” Tiêu Mộc Diên vội mở miệng hỏi.

Kết quả viện trưởng kia lại lắc đầu với bọn họ nói: “Xin lỗi, chỗ này của chúng tôi không có đứa bé mồ côi nào tên là Thịnh Trình Việt.”

“Thật ra anh ấy không phải là đứa trẻ mồ côi, anh ấy là một người lớn, anh ấy…” Lúc nói đến đây Tiêu Mộc Diên đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.

“Tiếp theo các con muốn chơi trò gì?”

Đây chính là giọng nói cô ngày nhớ đêm mong của Thịnh Trình Việt. Cô cũng không nghe tiếp lời của viện trưởng nữa mà quay người lại, sau đó cô nhìn thấy Thịnh Trình Việt.

Cô nhất thời mừng đến rơi nước mắt. Vào lúc này cô thực sự là mừng đến rơi nước mắt. Cô đúng là đã tìm được Thịnh Trình Việt rồi sao? Có thể viện trưởng là đang gạt cô, rõ ràng Thịnh Trình Việt đang chơi với bọn trẻ ở ngay trước mặt cô, tại sao viện trưởng phải gạt cô chứ? Lúc này cô cũng không muốn để ý đến những chuyện khác.

Tiêu Mộc Diên đi thẳng tới trước mặt anh. Kết quả người đàn ông vốn dĩ đang chơi đùa cùng bọn nhỏ vừa quay người lại đã thấy được cô.

“Sao lại là cô?”

Kiều Phong dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn cô, giọng điệu vừa xa lạ lại xa cách còn mang theo sự kinh ngạc này giống như cô là một vị khách không mời mà đến.

Anh không phải Thịnh Trình Việt sao? Trong lòng Tiêu Mộc Diên suy nghĩ tới điều này, nhưng tại sao anh lại mang cho cô cảm giác giống Thịnh Trình Việt đến vậy? Tuy thói quen hành động của anh hình như đã thay đổi, nhưng cảm giác của anh mang đến vẫn giống như vậy.

“Lẽ nào anh không nhớ em sao? Em là vợ của anh đây.”

“Cô đừng nên nói hươu nói vượn ở đây. Không phải tôi đã cảnh cáo cô đừng đi theo tôi sao? Bây giờ cô còn theo tôi đến trại trẻ mồ côi này nữa, rốt cuộc cô có ý đồ gì ở đây? Loại người như cô tôi đúng là đã gặp nhiều rồi, không phải vì cô thấy tôi quá đẹp trai nên sau đó cứ bám lấy tôi không buông đấy chứ? Không phải tôi đã nói với cô tôi đã có bạn gái rồi sao? Cô cứ quấn quýt không tha thì cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu.”

Ngay lúc này cô gái tên Đào kia mặc đồ y tá bước ra.

Sau khi cô ấy nhìn thấy Tiêu Mộc Diên thì vẫn rất nhiệt tình bắt chuyện.

“Sao cô gái này nhìn quen mắt vậy, hình như em đã gặp ở đâu rồi?” Sau đó cô ấy lại rất tự nhiên nắm tay Kiều Phong, xoay đầu về phía anh ta làm nũng nói.

“Em quên chúng ta đã gặp cô ta lúc ở bệnh viện sao?” Kiều Phong cưng chiều sờ đầu cô ấy.

“Sao cô ta lại ở đây?”

“Anh cảm thấy có thể thần kinh của cô ta hơi có vấn đề.” Kiều Phong nửa đùa nửa thật nói.

“Vậy cô ta chạy tới trại trẻ mồ côi này lẽ nào cô ta là người của trại trẻ mồ côi sao?”

“Chắc không phải đâu. Chúng ta đừng để ý đến cô ta nữa, đi chơi với bọn nhỏ nhanh lên.”

Nhìn bọn họ bàn luận sôi nổi ở bên đó. Tiêu Mộc Diên cảm thấy trong lòng lạnh buốt. Anh vậy mà lại nói thần kinh cô có vấn đề, Thịnh Trình Việt trước kia sao có thể nói cô đối xử với cô như vậy chứ? Lẽ nào đúng là cô nhận lầm người rồi sao?

Tiêu Mộc Diên đứng ngây ra như phỗng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi