VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 795: ĐÂY LÀ GHEN TUÔNG Ư?

“Mau thả em xuống.”

Tiêu Mộc Diên ở phía sau chỉ có thể liên tục vuốt bả vai An Sâm, bởi cô không thể cho anh nhìn người đàn ông khác cõng cô đi tìm anh, vì bây giờ cô thật sự rất kích động, rất hưng phấn, chỉ cần cô xác định chút, cô có thể khẳng định người trước mắt là Thịnh Trình Việt.

Sau khi nghe được lời anh nói, An Sâm vốn thờ ơ, nhưng Tiêu Mộc Diên ở phía sau lại bắt đầu bối rối: “Nếu anh không thả em xuống, em sẽ nhảy xuống.”

Nghe lời ấy, An Sâm không thể không nghe theo mệnh lệnh của cô, thật cẩn thận thả cô xuống, cuối cùng Tiêu Mộc Diên mang theo một cơ thể không trọn vẹn, vui vẻ phấn chấn đi qua, trên mặt còn mang theo vẻ mừng như điên.

Nhưng sắc mặt của Kiều Phong bây giờ hoàn toàn tương phản với cô. Hơn nữa cả người còn tản mát ra hơi thở lạnh như băng, làm người ta run rẩy sợ hãi.

Mới đi đến trước mặt Kiều Phong, Tiêu Mộc Diên vừa định mở miệng nói chuyện, đã bị anh giành trước: “Hai người tìm tôi khoe yêu đương đúng không? Không cần, tôi đã thấy được từ hành vi cửa chỉ hai người rồi, gặp lại sau!”

Nói xong, Kiều Phong đã định xoay người rời đi, vốn Tiêu Mộc Diên hơi phiền muộn, nhưng sau khi nghe những lời anh nói, thoáng chốc nín khóc mỉm cười, anh nói như vậy chứng minh anh đang ghen.

“Thật ra anh vẫn để ý tới em, đúng không? Anh chạy tới đây thăm em, nhưng lại nói với em nhiều như vậy, em biết anh là Thịnh Trình Việt, anh là người đàn ông ngày đêm em nhớ nhung, vì sao anh phải gạt em?”

“Gạt cô?” Kiều Phong khinh thường cong khóe môi, căn bản không để lời của Tiêu Mộc Diên trong lòng: “Tôi khuyên cô đừng nên tự mình đa tình bên cạnh nữa, tôi vốn không tính cứu cô, tôi ở lại đây, chỉ là nhìn cô đã chết chưa thôi.”

Anh nói lời độc ác như rắn độc, nhưng Tiêu Mộc Diên biết bây giờ anh đang phẫn nộ, lại càng chứng tỏ anh để ý tới cô: “Em biết thật ra anh ghen tị với em, bởi vì vừa rồi anh nhìn thấy em ở chung với người đàn ông khác, nên anh mất hứng, thật ra em với anh ấy thực sự không có chuyện gì cả.”

Đang lúc Tiêu Mộc Diên giải thích, nhưng Kiều Phong không nghe nổi nữa, vội vàng hô dừng: “Cô không cần nói những lời vớ vẩn đó bên cạnh tôi nữa, tôi qua đây chỉ muốn nhìn cô có chết không thôi, nếu cô không chết, vậy tôi đành thất vọng rời đi, đây mới là lúc tôi cảm thấy phẫn nộ.”

Trên thế giới sao có người nhạt nhẽo như vậy, Tiêu Mộc Diên cảm thấy Kiều Phong căn bản nói hươu nói vượn: “Nhất định là anh đang nói dối, không phải gạt em nữa, chúng ta đừng giận nhau nữa, chúng ta hòa thuận như hồi trước đi.”

Dù sao mặc kệ thế nào, Tiêu Mộc Diên nhận định người đàn ông trước mắt là Thịnh Trình Việt.

“Ai muốn hòa thuận với cô? Tôi đã từng nói rồi, tôi có người phụ nữ này tôi thích, cô ấy tên là Tiểu Đào, cô cũng từng gặp cô ấy rồi, dáng vẻ cô ấy còn đáng yêu hơn cô, không tâm cơ như cô, còn giả bệnh các thứ, cô không phải đã mê mẩn thần hồn điên đảo người đàn ông ở phía sau cô đó? Còn trêu chọc tôi làm gì? Người phụ nữ lẳng lơ như cô, nhất định, cả đời không tìm được tình yêu đích thực!”

Kiều Phong dùng lời ác độc nguyền rủa Tiêu Mộc Diên.

Vốn Tiêu Mộc Diên còn ôm hy vọng, nhưng không ngờ người đàn ông trước mắt lại nói ra lời như thế, sắc mặt cô vốn đã tái nhợt như tờ giấy lại càng thêm khó coi: “Anh diễn trò thôi đúng không? Em biết anh đang ngụy trang……”

“Đủ rồi, cô đừng nói gì thêm nữa. Tôi chỉ hy vọng chúng ta về sau không phải gặp lại, bởi vì mỗi lần nhìn thấy cô thì chẳng có chuyện tốt gì, tôi nói cho cô hay, thực ra người đàn ông kia uy hiếp tôi sắm vai diễn Thịnh Trình Việt, là anh ta uy hiếp tôi, tôi muốn bớt phiền phức, nói cách khác, tôi đánh chết cũng không tới nơi này.” Kiều Phong nói chuyện, mỗi câu đều ngập tràn sự phẫn nộ

“Bây giờ cô rõ chưa, nếu cô muốn biết chân tướng chuyện, cô hỏi anh ta chút đi, còn nữa, đừng coi tôi như người đàn ông tên Thịnh Trình Việt kia, bởi tôi không muốn làm thế thân của bất cứ kẻ nào hết.”

Thế thân gì? Ở trong mắt Tiêu Mộc Diên, anh là Thịnh Trình Việt mà.

“Chắc chắn là anh lừa em, em không tin anh như lời anh nói đâu. Em biết anh có nỗi khổ bên trong, em sẽ không vạch trần anh, nhưng anh có chuyện gì có thể nói cho em chút được không?” Tiêu Mộc Diên lúc ấy đã rơi lệ đầy mặt.

“Cô đừng tưởng rằng cô có bệnh trong người, tôi sẽ không dám nói lời đả kích cô, tôi ghét cô, hơn nữa là ghét đến độ không muốn nhìn mặt, tôi chỉ hy vọng cô về sau đừng dây dưa với tôi nữa, tôi chủ muốn xin cô tha cho tôi, hy vọng cô với người đàn ông kia đừng hai ba ngày lại chạy đến cô nhi viện của chúng tôi, quấy nhiễu cuộc sống của chúng tôi.”

“Em……” Tiêu Mộc Diên bị lời anh nói á khẩu không đáp lại được, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì, chẳng nhẽ trong cảm nhận của anh, anh ghét cô đến thế ư?

Tiêu Mộc Diên còn muốn chạy đến, Kiều Phong lại dùng giọng điệu cảnh cáo nói với cô: “Tôi cảnh cáo cô, đừng đi theo nữa, nếu không, tự gánh lấy hậu quả. Cô còn phải nói với người đàn ông kia, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của tôi, về sau đừng tìm cô nhi viện chúng tôi gây phiền nữa.”

Lần này sau khi anh nói những lời ấy, Tiêu Mộc Diên không còn sức lực đứng dậy nữa, người đổ ra sau, nhưng trong thoáng chốc cô sắp ngã xuống đất, An Sâm cũng tiến lên đỡ lấy cô, nhìn bóng Kiều Phong đi xa, lúc anh đi đến giữa đường, vẫn không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua.

Quả nhiên người đàn ông này đến nay vẫn khẩu thị tâm phi, nhưng lần này nếu anh lựa chọn rời đi, anh ta sẽ không cho anh có cơ hội gì với Tiêu Mộc Diên nữa, anh ta muốn đưa cô cao chạy xa bay, từ nay cho dù là Thịnh Trình Việt hay Kiều Phong thì đều không liên quan.

“Về sau để anh chăm sóc em đi.” An Sâm nhìn Tiêu Mộc Diên trong ngực, sau đó dịu dàng ôm cô về trong phòng, thật cẩn thận rém chăn giúp cô, nhanh chóng dặn bác sĩ qua đây.

Bác qĩ qua đó giúp Tiêu Mộc Diên xem mạch, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Cô ấy đã không còn gì đáng ngại nữa, điều trị thân thể tốt là ổn rồi.”

Sẽ nhanh chóng không có việc gì nữa, sau khi nghe đến đó, trái tim An Sâm cuối cùng cũng thả lỏng, anh ta sợ Tiêu Mộc Diên nghe những lời Kiều Phong nói, tức giận phát bệnh.

Nhưng Kiều Phong vẫn đi trên đường, không nhịn được dừng bước, anh không rõ vì sao nói những lời quá phận với người phụ nữ đó như thế, rõ ràng, chính cô là người phụ nữ âu yếm anh, cô coi anh trở thành một người đàn ông khác thôi, nhưng vì sao anh không có cách nào khống chế được tình cảm của anh.

Vì sao người phụ nữ kia luôn có thể khiến anh giận dữ không hề có dấu hiệu, hơn nữa anh còn nói nhiều lời tổn thương cô như thế, trái tim cô có thể không chịu được, hôn mê tiếp không, từ nay về sau sống cuộc sống thực vật, anh cứ thế, mang theo suy nghĩ miên man ấy về cô nhi viện.

Nhưng anh mới về cô nhi viện, Tiểu Đào đã bước ra đầu tiên: “Người phụ nữ kia thế nào rồi ạ?”

“Cô ấy không có việc gì, nhưng……” Kiều Phong đột nhiên muốn nói lại thôi.

“Nhưng sao ạ?” Tiểu Đào truy hỏi.

“Cô ấy lại hôn mê bất tỉnh.” Kiều Phong không báo chi tiết cho cô ta, là chính anh khiến cô ngất.

“Vậy tình trạng cô ấy thế nào rồi ạ? Có nghiêm trọng không? Chúng ta có phải đi thăm cô ấy không?”

Nhìn Người phụ nữ này thiện lương trước mắt, Kiều Phong kiềm chế ý nghĩ bỗng cảm thấy trong đầu vừa nãy, rõ ràng bên cạnh anh có một người phụ nữ này đáng yêu như vậy, anh sao còn phân tâm nghĩ tới người khác, anh không nên quan tâm tới người khác.

Vì thế anh ôm Tiểu Đào vào trong ngực, Tiểu Đào cảm thấy kỳ lạ: “Sao vậy anh? Có phải đột nhiên xảy ra chuyện gì không? Là người đàn ông kia lại uy hiếp anh ư?”

Kiều Phong dùng giọng điệu bình tĩnh mở miệng nói: “Đừng nhiều lời, cứ thế ôm chặt anh thôi.”

Anh chỉ cần một cái ôm giản đơn, không hơn.

Viện trưởng đi vào trong, thấy hình ảnh hai người ở chung ôm nhau, không nhịn được ho khan mấy tiếng, sau đó hai người mới xấu hổ buông nhau ra, đặc biệt là Tiểu Đào, trên mặt còn vương nét đỏ ửng, cô ta thẹn thùng nói một tiếng: “Em đi tìm lũ trẻ trước.” Sau đó nhẹ nhàng đi bước nhỏ qua bên khác, trông vô cùng đáng yêu.

Kiều Phong cũng rời đi theo cô ta.

“Chuyện người phụ nữ kia cũng xong rồi chứ, hy vọng anh về sau đừng liên quan gì tới cô ta nữa.” Viện trưởng không nhịn được nói một câu như vậy.

Kiều Phong gật đầu, sau đó qua bên khác.

Viện trưởng cảm thấy rất kinh ngạc, Kiều Phong sao đột nhiên không phản bác mình nữa, hơn nữa biểu cảm trên mặt sao trông như có chút mất mát, như thất tình.

Cả ngày hôm nay Kiều Phong không yên lòng, dường như sau khi đi khỏi chỗ người phụ nữ, anh cảm thấy trái tim anh đã rơi mất nơi nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi