VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 97: NỤ HÔN KHÔNG KÌM NÉN NỔI.

Sợi dây chuyền trong tay cô đã vỡ thành ba đoạn, cô chán nản, vốn định trả sợi dây chuyền này cho Âu Vũ Đình, nhưng giờ lại vỡ rồi!

Cô ôm má trái của mình, vị trí này chính là chỗ Thịnh Trình Việt đánh cô lúc trưa, mặt không còn đau nữa nhưng trái tim lại nhói đau.

Cô trầm tư một lúc rồi đi ra ngoài, cô phải về nhà, nếu không bố cô sẽ lo lắng, hôm nay mới là ngày đầu tiên cô về nhà, nhất định không được để bố cô lo lắng.

Lúc cô ra ngoài nhìn thấy Thịnh Trình Việt không ở trong phòng khách, lòng nhẹ nhõm hơn, sau đó cô rón rén đi ra ngoài.

“Em muốn làm gì thế?” Đúng lúc Tiêu Mộc Diên tưởng rằng cô có thể chạy trốn, tiếng của Thịnh Trình Việt đột nhiên vang lên sau lưng cô, cô bỗng đứng thẳng lưng, ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.

Cô cố gắng bình tĩnh lại, sau đó tao nhã quay người lại, nhếch môi cười.

“Tôi đói rồi, phải đi ăn cơm.” Cô lấy một cái cớ rất hợp lý.

Thịnh Trình Việt nhướng mày, vừa rồi rõ ràng anh thấy người phụ nữ này muốn chạy trốn, nếu như không phải anh xuất hiện kịp thời, nhất định cô sẽ nhân cơ hội này mà chạy chốn.

“Vừa hay anh cũng đói rồi, chúng ta cùng đi đi.” Thịnh Trình Việt chẳng nghĩ gì liền cùng cô đi ra ngoài.

Tiêu Mộc Diên không nói gì, mím chặt môi lại, thực ra cô muốn về nhà.

Trên xe im lặng như tờ.

Thỉnh thoảng Thịnh Trình Việt nhìn cô qua gương, sắc mặt cô rất xấu, hơn nữa mặt còn hơi sưng khiến anh vô cùng chướng mắt. Cô bên anh đau khổ như vậy sao?

“Hai đứa nhỏ ở đâu? Chúng ta đi đón chúng đi.” Thịnh Trình Việt đột nhiên nói. Thực ra anh biết Tiêu Mộc Diên không phải vì đói mới ra ngoài mà là do cô muốn rời khỏi biệt thự của anh.

Tiêu Mộc Diên giật mình nhìn Thịnh Trình Việt, sao tự dưng anh lại muốn đón con cô, lẽ nào anh phát hiện ra điều gì rồi ư?

“Bọn trẻ ở nhà tôi, sau này bọn chúng sẽ không tới biệt thự của tổng giám đốc Thịnh nữa.” Đúng vậy, giờ cô đã có nhà rồi, Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt là con của cô, không có bất kỳ quan hệ gì với Thịnh Trình Việt, cô tuyệt đối sẽ không để anh phát hiện ra điều gì.

Thịnh Trình Việt nghe Tiêu Mộc Diên nói xong, cảm thấy hơi buồn trong lòng, lẽ nào cô đã định chuyển đi rồi ư?

“Chẳng lẽ em không muốn chăm sóc Tuấn Hạo nữa?” Thịnh Trình Việt biết cô có cảm tình với Tuấn Hạo, nghĩ tới Tuấn Hạo, mắt Tiêu Mộc Diên rõ ràng hiện vẻ thương tiếc, kiếp này thể nào cô cũng có lỗi với nó rồi. Có lúc cảm thấy bản thân mình như bị điên. Vừa rước việc cho mình, lại làm phiền người khác.

Vươn tay chạm vào màn đêm ngoài cửa sổ, bàn tay bỗng bị bóng đen bao phủ, tư tưởng cô trống rỗng, mơ hồ không biết phải làm sao.

“Em muốn chết à?” Thịnh Trình Việt dùng sức kéo tay Tiêu Mộc Diên vào trong xe, vô cùng tức giận nói, cùng lúc đó có một chiếc xe tải cỡ lớn lướt qua bên cạnh xe anh, nếu như vừa rồi tay của Tiêu Mộc Diên vẫn ở ngoài, hậu quả đúng là không dám tưởng tượng.

Tiêu Mộc Diên chỉ lặng lẽ nhìn Thịnh Trình Việt, cô không nói gì nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, cô cũng hơi rùng mình.

“Tôi muốn về nhà.” Cuối cùng, cô hờ hững nói, đúng vậy, giờ cô chỉ muốn về nhà, cô không muốn bố mình lo lắng.

Trong mắt Thịnh Trình Việt rõ ràng hiện vẻ kinh ngạc, câu vừa rồi cô nói dịu dàng như vậy, chính thời khắc này, trái tim anh đập loạn một nhịp. Trong ấn tượng của anh, người phụ nữ này chưa từng yếu đuối như vậy.

Bầu không khí trong xe lại một lần nữa lại quay về trạng thái im lặng. Loại im lặng này, dường như muốn khiến cho người ngạt thở, vậy mà hai người họ đều không ai chịu lên tiếng.

Xe chạy một vòng quanh khu vực sầm uất, cuối cùng lại quay về cổng biệt thự của Thịnh Trình Việt.

“Nhà em ở đâu?” Cũng chẳng biết trôi qua bao lâu, cuối cùng Thịnh Trình Việt cũng lên tiếng, anh cũng không biết tại sao, gần đây lại luôn mềm lòng với người phụ nữ này.

Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt, anh muốn đưa cô về nhà ư?

Xe lại bắt đầu khởi động.

“Mai anh mua cho em một sợi dây chuyền kim cương mới, còn xịn hơn sợi dây chuyền kia của em.” Dường như anh đang muốn an ủi cô, cũng như thể đang chứng minh điều gì đó.

“Tổng giám đốc Thịnh, chúng ta…”

“Gọi anh là Việt.” Hình như mỗi ngày cô đều gọi anh là tổng giám đốc Thịnh, gọi như vậy khiến anh khó chịu, quan hệ của hai người rõ ràng là mờ ám như thế, cô lại cố tình biến nó trở lên xa lạ như vậy.

“Việt?” Tiêu Mộc Diên kinh ngạc hỏi lại, sao cô có thể gọi anh là Việt được chứ? Cô cũng không phải người yêu anh, chẳng qua cô chỉ là một tình nhân anh mua về mà thôi.

“Gọi cũng không tồi, gọi lại lần nữa anh nghe xem nào.” Thịnh Trình Việt vì câu nói này của Tiêu Mộc Diên mà vui vẻ lại.

Lúc một người đàn ông có thể vui vẻ vì một câu nói của một người phụ nữ, thì chứng minh rằng người đàn ông này đã yêu người phụ nữ này rồi.

“Tôi tới nhà rồi, tôi muốn xuống xe.” Đúng lúc này, Tiêu Mộc Diên thấy cửa sổ nhà mình vẫn sáng đèn, không ngờ giờ bố vẫn chưa ngủ, ông vẫn đang đợi cô ư? Cảm giác có người đợi thật tốt, cô bỗng cảm thấy hạnh phúc khi về tới nhà.

“Em ở đây sao?” Thịnh Trình Việt nhìn hoàn cảnh xung quanh, không kìm được mà hỏi, chỗ này cũ nát, hơn nữa an ninh trật tự cũng không tốt, cô sống ở đây nếu như đi sớm về khuya thì rất nguy hiểm.

“Đúng vậy, rất sập xệ nhỉ, sao tôi so được với tổng giám đốc, ở biệt thự, có gái xinh bầu bạn, thậm chí còn có thể dùng tiền mua đồ chơi để thỏa mãn d*c vọng của bản thân.” Lúc nói đến đây, Tiêu Mộc Diên không khỏi nhếch môi cười khẩy, nụ cười này là châm chiếm, càng có vẻ tự giễu.

Thịnh Trình Việt khẽ nhíu mày, người phụ này không có lời nào hay ho để nói với anh à? Mỗi từ mỗi cầu đều tràn đầy thù địch, sao cô lại hận anh như vậy chứ?

“Em không phải là đồ chơi mà là người tình của anh, nếu như em đồng ý, có thể làm người yêu anh!” Giọng anh trầm xuống, lúc đó anh chỉ nói chuyện cô là đồ chơi với Trương Vân Doanh một lần, cô lại cứ coi câu này cửa miệng, cô dùng nó để phủ định tất cả lòng tốt mà anh đối với cô.

“Người yêu anh thì thôi đi, chẳng phải anh có Cao Ngọc Mai rồi à? Cô ta mới là người yêu anh nhỉ, thời gian của chúng ta chỉ còn nửa tháng thôi.” Dứt lời, cô lạnh lùng quay người xuống xe.

Lúc nhắc tơi Cao Ngọc Mai, rõ ràng Thịnh Trình Việt kinh ngạc một lát, nhưng thoáng cái đã lấy lại tinh thần, cùng xuống xe với Tiêu Mộc Diên.

Anh ba chân bốn cẳng đuổi theo bước chân cô, vươn tay kéo tay Tiêu Mộc Diên lại, lập tức hôn lên môi cô.

Tiêu Mộc Diên hoảng hốt trợn tròn mắt nhìn Thịnh Trình Việt, nhất thời quên phản ứng, cho tới khi lưỡi của Thịnh Trình Việt linh hoạt xâm nhập vào trong miệng cô, cô mới kịp phản ứng, muốn phản kháng nhưng đã không kịp nữa rồi.

Thịnh Trình Việt nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Tiêu Mộc Diên, cười rất thỏa mãn, hôn cô càng say đắm, tận hưởng hương vị ngọt ngào trong miệng cô.

“Anh…” Tới khi Thịnh Trình Việt buông Tiêu Mộc Diên ra, cô tức giận một lúc lâu mà không nói ra được một chữ.

“Em đẹp quá!” Thịnh Trình Việt nói, cô đẹp quá, đẹp đến mức khiến anh vì nụ hôn này mà trở nên say đắm cô.

Khuôn mặt của Tiêu Mộc Diên đỏ hơn, ánh mắt anh toát lên sự vui vẻ, có thể nhìn ra được, dường như tâm trạng của anh không tồi.

“Đây là cổng nhà tôi, xin tổng giám đốc Thịnh tự trọng một chút, tránh bị bố tôi nhìn thấy.” Trong tiềm thức, cô không muốn Tiêu Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, hoặc là so với Thịnh Trình Việt, cô muốn bố giới thiệu Âu Vũ Đình với bô cô hơn.

Thịnh Trình Việt ngẩng đầu nhìn cửa sổ vẫn sáng đèn ở nơi không xa kia, nụ cười bên miệng càng sâu đậm.

“Nếu như không để bố em nhìn thấy, có phải anh muốn làm gì thì làm không?”

Thịnh Trình Việt cười ha ha nói.

Tiêu Mộc Diên lườm Thịnh Trình Việt một cái, không lên tiếng.

“Sao hả? Không mời anh vào ngồi à?” Thịnh Trình Việt được dằng chân lân đằng đầu, anh muốn để cho bố cô biết quan hệ của hai người, để bố cô biết là chính mình thả ông ta ra khỏi chốn lao tù.

“Thôi đi, giờ đã muộn lắm rồi, mời tổng giám đốc thịnh về nghỉ ngơi sớm đi.” Tiêu Mộc Diên lạnh nhạt nói.

“Gì mà thôi đi, giờ đã muộn lắm rồi, chi bằng tôi ngủ ở đây đi.” Anh muốn trêu đùa người phụ nữ này, nhìn dáng vẻ bất mãn của cô, trong lòng anh liền vui vẻ.

Quả nhiên nghe Thịnh Trình Việt nói vậy, Tiêu Mộc Diên trợn tròn mắt nhìn anh, cô không dám tin rằng anh còn muốn ngủ lại ở nhà cô, sao da mặt của gã đàn ông này dày thế?”

“Tổng giám đốc Thịnh, anh là người cao quý, căn nhà nhỏ này của tôi sao có thể sao có thể chứa nổi anh chứ?” Giọng điệu của cô không có khí thế như vừa nãy.

“Hả? Nếu anh đã là người cao quý, người bình thường muốn mời cũng không mời được? Anh có thể ở nhà em, em không cảm thấy đây là vinh hạnh của em à?” Mặt Thịnh Trình Việt cười rạng rỡ, hơn nữa còn cười vẻ gợi đòn.

“Được rồi, tôi thừa nhận là không đấu nổi anh, tôi phải về rồi.” Tiêu Mộc Diên không muốn phí lời với Thịnh Trình Việt nữa, đúng là không thể nói lý với người đàn ông này.

Thịnh Trình Việt giơ tay xoa chiếc cằm hoàn mỹ của mình, tao nhã nhếch khóe miệng lên.

Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện

“Mai anh sẽ tặng em một sợi dây chuyền kim cương, còn xịn hơn sợi trên người em.” Anh nói sau lưng cô, dứt lời, phóng khoáng quay người, trong đầu không khỏi nghĩ tới nụ hôn vừa rồi.

Trong phòng, Tiêu Lâm lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhìn thấy tất cả, ông ta không chắc người tới đón và đưa con gái mình về có phải là một người đàn ông không, bởi vì hai chiếc xe khác nhau, ông ta nhớ rõ chiếc xe lúc trước là Ferrari, mà bây giờ lại là Lamborghini, hơn nữa chiếc xe này còn là phiên bản giới hạn, chắc chắn là một người có tiền.

Tiêu Mộc Diên vào phòng khách xong, Tiêu Lâm đang ngồi xem ti vi, cô biết, tới giờ Tiêu Lâm chưa ngủ là vì đợi cô, hỏi cô một số việc.

“Bố, sao bố vẫn chưa ngủ thế.” Tiêu Mộc Diên khẽ hỏi, trong lúc nói chuyện cô cởi áo khoác ngoài của mình ra, đi về phía Tiêu Lâm, nhân tiện cũng ngồi bên cạnh ông ta.

“Ừ, vừa nãy ai đưa con về thế, tên nhóc đó hình như không tồi.” Tiêu Lâm thấp thoáng thấy được Thịnh Trình Việt, dáng người cao lớn đẹp trai, mặc dù không nhìn rõ dáng của anh, nhưng với con mắt của con gái, có lẽ không tệ.

“Dạ?” Tiêu Mộc Diên ngây người, không ngờ rằng bố cô nhìn thấy, vậy có phải bố cô cũng nhìn thấy cảnh hôn nồng nhiệt lúc nãy của họ, mặt cô bỗng đỏ ửng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi