Chương 67:
” Tôi …” – Dung Dung lên tiếng.
Hắn ngay lập tức cắt ngang ” Không phải hỏi cổ” Ánh mắt hắn sâu thẳm như vũ trụ, bắn thẳng về phía ai kia. Nhưng vì cô đang nép sau lưng Dung Dung cho nên cô ấy lầm tưởng hắn đang nói chuyện gây khó dễ cho Giai Lệ.
Dung Dung lập tức câm như hến Tống Tư Duệ gấp tờ báo lại, bỏ đôi chân đang bắt chéo xuống rồi chống tay lên đó. Bộ dạng nam tính toả sáng như ánh mặt trời khiến người khác không khỏi xuyt xoa.
” Qua đây ngồi”.
Cố Giai Lệ càng thu mình hơn, cô nắm lấy tay Dung Dung lay lay vài cái. Ánh mắt cún con lộ rõ suy nghĩ – Cứu tôi với, hắn sẽ giết tôi mất.
Dung Dung nhìn hắn đang dùng ánh mắt như dao găm bắn thẳng về phía mình, lại nhìn vị thiếu phu nhân nhỏ bé đang run rẩy đáng thương bên cạnh, bất lực thở dài, tay cô ấy đặt nhẹ lên bàn tay bất an vỗ nhẹ rồi đi vào bếp.
Cố Giai Lệ mất đi chỗ dựa, đứng cô đơn lẻ loi ở đó, mà hắn vẫn nhìn cô.
Thâm thúy nhìn vào gương mặt nhát gan đang cúi đầu “Qua đây”.
Cố Giai Lệ hít một hơi lạnh run cả người, ngón tay xoắn vào nhau, không có ý sẽ đến Nhưng lại sợ hắn sẽ ném tờ báo trên bàn vào mặt cô rồi thét toáng lên – Dám không nghe lời? Muốn chết?.
Tống Tư Duệ thở dài, gương mặt có phần ôn hoà ” Không mắng em đâu mà sợ, tôi đã cho bếp trưởng làm vài món, đến đây ngồi đi”.
Cố Giai Lệ hơi ngẩng đầu, thấy sắc mặt hắn không có vẻ gì là tức giận mới đi đến rồi ngồi xuống phía đối diện . Thấy cô ngoan ngoãn ngồi yên, Tống ác ma cũng không cau có nữa, trực tiếp ra hiệu cho người đem thức ăn lên.
Cả một bàn đầy ắp món ngon hiện ra trước mắt, Cố Giai Lệ thèm thuồng nuốt ngụm nước bọt. Song, vẫn dè chừng rụt rè liếc mắt nhìn người đối diện Có nên để hắn dùng trước hay đợi khi được phép mới ăn không? Cô nghĩ ngợi.
Hắn lấy tờ báo lên bàn chú tâm đọc, nhìn thấy cô mãi chẳng động đũa liền nghi hoặc.
” Em không ăn à?”.
D>.
Cố Giai Lệ lắc đầu, nhè nhẹ cầm lấy đôi đũa lên rồi gắp một miếng cá cho vào miệng. Hương thơm lan toả trong miệng cùng mùi vị ngọt ngào mềm tan khiến cô thoả mãn.
” Ngon không?” – hắn hỏi.
” Khụ khụ …” – cô không phòng bị sặc sụa.
Tống Tư Duệ đưa cho cô tờ khăn giấy, giọng nói hắn trầm ấm chứ không lạnh lẽo như mọi khi.
Từ khi nào hắn lại gọi cô là ’em vậy? Cố Giai Lệ sởn gai óc nhưng không dám phản bác, chỉ để yên cho hắn gọi.
Bàn tay cầm tờ khăn giấy giơ mãi lên không trung chẳng có người lấy, hắn thúc giục vẫy vẫy vài cái Cố Giai Lệ dành miễn cưỡng cầm lấy, lau lau miệng.
Tống thiếu gia lại nói thêm “Ăn nhiều vào, ốm thế này .” – ôm không thích -” mẹ biết sẽ mắng đó”.
Cố Giai Lệ khó khăn lắm mới dùng xong bữa. Hôm nay hắn bị gì vậy? Cứ nhìn cô mãi Muốn tìm lỗi để trừng phạt hay sao? Đúng là ác ma.
Cô ăn xong, đặt đũa lên bàn rồi an vị ngồi yên trên ghế. Khép nép cúi đầu như muốn hoà tan bản thân vào không khí.
Tống Tư Duệ đọc báo, cảm thấy xung quanh khá yên ắng liền ngẩng đầu lên, như có như không.
“Em ăn xong rồi?”.
đang khẩn trương.
Hắn hất mặt, ra hiệu cho Gray. Anh hiểu ý đem tất cả thức ăn còn lại đi xuống bếp.