VỢ NHỎ YÊU NGHIỆT CỦA ÂU THIẾU

Chương 119:

Trước kia anh không thích người khác dựa gần mình, giờ bị cô dựa gần lại không thấy chán ghét, ngược lại thích cô gẫn gũi với anh như vậy.

Bới việc của bà Đàm hôm qua mà tâm tình Cố Tiểu Ân luôn khá xấu, cho đến khi gặp được ba mẹ Âu Minh Triết vào hôm nay, giờ ngồi trong đây, cả người cô mới thả lỏng đi nhiều.

Âu Minh Triết thấy cô ngáp một cái nhịn không được cười: “Buồn ngủ?”

“Tối qua ngủ không ngon.” Cả bữa tối cô không ngủ yên, dù ngủ được thì chỉ được một tiếng là tỉnh.

Cố Tiểu Ân dựa vào người nht, đột nhiên nhớ đến chuyện kết hôn: “Thời gian kết hôn vẫn được định như lúc trước sao ạ?”

Âu Minh Triết nói: “Đúng.”

Cố Tiểu Ân hỏi: “Vậy sổ hộ khẩu thì sao? Còn ở chỗ mẹ em.”

Cố Tiểu Ân cảm thấy buồn bực, nếu muốn kết hôn với Âu Minh Triết, chắc chắn cần sổ hộ khẩu, đến khi đó cô còn phải quay về tìm bà Đàm để lấy sổ.

Bà Đàm từ hôm qua trở về nhà liền liên tục tìm thân thích để khuyên răng cô.

Hôm nay Cố Tiểu Ân vừa mở nguồn điện thoại liền nhận được vài cuộc điện thoại.

Mọi người đều biết cô muốn kết hôn. Nhưng đều khuyên cô không nên xúc động.

Từ phản ứng của thân thích thì Cố Tiểu Ân đại khái đã có thể tưởng tượng được bà Đàm đã nói những gì.

Lúc này mà cô về nhà thì bà Đàm sẽ không đưa sổ hộ khẩu cho cô, mà còn có thể ngăn cản cô quay về bên cạnh Âu Minh Triết.

Âu Minh Triết nói: “Tôi sẽ bảo Lý Sơn đi lấy, em yên tâm.”

“Như vậy có ổn không?” Cố Tiểu Ân nói: “tính tình mẹ em rất nóng nảy…”

“Tôi đã tính toán cả rồi.”

Dù mẹ cô có quá đến đến thế nào cũng chỉ là một người phụ nữ nông thôn, chưa từng học hành gì, không quá hiểu chuyện.

Ngay cả tội phạm cực kỳ hung ác anh cũng có thể đối phó được, sao có thể bị làm khó vì một người phụ nữ không có kiến thức gì được chứ?

Vốn anh chỉ muốn yên ổn bàn bạc, dù sao người nọ cũng là mẹ Cố Tiểu Ân, anh chỉ muốn dành sự tôn trọng đầy thành ý đối với Cố Tiểu Ân mà thôi, khiến cô có thể đường hoàng gả cho anh, nhưng giờ xem ra, bà Đàm lại không biết điều như vậy.

Cố Tiểu Ân cảm thấy hơi buồn bực: “Chú có phải cảm thấy mẹ em rất quá đáng hay không?”

Từ khi bà nói ra những câu nói này, giờ Cố Tiểu Ân chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp chú nữa…

Âu Minh Triết cúi đầu xuống nhìn Cố Tiểu Ân, biết cô nghĩ cái gì: “Thật ra thì chuyện hôm qua, tôi cũng không tức giận.”

“Thật sao?” Cố Tiểu Ân thật bất ngờ.

Hôm qua mẹ cô quá đáng như thế, chú vậy mà lại không giận?

Âu Minh Triết nói: “Mẹ em mặc dù thái độ không tốt, nhưng bà ấy cũng là vì tốt cho em. Quả thực, tôi như bây giờ, em gả cho tôi, đổi thành một gia đình bình thường, đều sẽ lo lắng, không phải sao?”

Đó là phản ứng của người bình thường.

Cố Tiểu Ân không nghĩ tới, chú lại nghĩ như vậy.

Trong tình huống này, chú lại còn có thể, đứng ở lập trường của cô vì cô suy nghĩ, cô không nhịn được cảm động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi