Ya, lúc đi học về không được ngắm khuôn mặt mỹ nam để nạp điện..."
Sau đó cô nghe thấy tiếng phì cười.
Nhưng lần này không bắt nguồn từ trong điện thoại mà bắt nguồn ở ngay bên cạnh.
Lúc nhìn lại mới thấy Vu Hân đang ghé xát vào chỗ điện thoại cô, nở nụ cười thần bí.
Đàm Tiểu Ân ngay lập tức nhấn nút tắt máy, đặt điện thoại xuống...!
"Cậu...!Cậu nghe thấy từ lúc nào?" - Hai má của Tiểu Ân đã đỏ lên trông thấy.
"Cái này không quan trọng, quan trọng là Tiểu Ân...!Cậu dễ thương quá nha.
Giọng của chồng cậu cũng dễ nghe nữa." - Nghe là biết chắc chắn là một đại mỹ nam rồi.
Âu Minh Triết đang nghe thì bị cúp điện thoại ngang giữa chừng.
Chuyện này đối với hắn là lần đầu tiên bị người ta cúp điện thoại như vậy.
Nhưng coi bộ hắn không hề tức giận mà ngược lại còn cảm thấy có chút đáng yêu.
Hắn thực chất không bận tay gì cả, chẳng qua là muốn nghe giọng của cô vợ nhỏ mà thôi.
Chu Việt ở bên cạnh nhìn Âu Minh Triết như người ngoài hành tinh.
Trời ạ, ông chủ của cậu có phải bị ma nhập rồi không? Dù không biết ông chủ gọi cho ai, chỉ riêng cái nụ cười thần hồn điên đảo này đã khiến cậu một phen hú vía rồi.
Nhìn sang thấy Chu Việt vẫn đứng như cột đình ở đó, Âu Minh Triết không nhịn được cau mày.
"Cậu còn ở đây?"
"Tôi...!Tôi còn chưa đọc xong lịch trình..."
"..." - A...!Hắn lại quên mất?!
Âu Minh Triết khẽ cau mày, vậy mà lại quên mất chuyện Chu Việt vẫn đang ở đây.
Hên là lúc nãy hắn không mở loa, nếu không thì giọng nói đáng yêu kia đã bị tên này nghe sạch rồi còn gì?
Phất tay bảo cậu lui ra, cả người hắn sau đó tựa vào sofa thở dài.
Đàm Tiểu Ân bị Vu Hân nghe lén, còn bị cô ấy chọc cho xấu hổ.
Tiếp đó cũng không gọi nữa.
Vu Hân vẫn không chịu bỏ qua, cứ đi lẽo đẽo theo cô mà cười nói:
"Tiểu Ân, Tiểu Ân, hay cậu gọi lại lần nữa đi, cho mình nghe lại cái giọng soái ca đó đi mà."
"Không được, cậu có người yêu rồi, không được đặt chủ đích lên chồng mình!" - Đàm Tiểu Ân quả quyết lên giọng.
"Ấy, đừng hiểu nhầm, mình chỉ muốn nghe cái giọng thôi, giọng nói quả thực vô cùng dễ nghe..."
Vu Hân luyên thuyên rất nhiều, cũng không nghĩ gì mà đi theo Đàm Tiểu Ân, không quan tâm xung quanh đang ở nơi nào.
Ai mà biết được vừa nói xong câu kia đã bị tên âm hồn bất tán chen vào.
"Giọng ai dễ nghe vậy?"
Doãn Lập Thành đứng dựa lưng vào cửa tiệm sách.
Trong bộ dạng đã chờ kha khá lâu.
Vụ Hân lúc này mới biết rằng, mình đã đến hiệu sách từ lúc nào.
Đàm Tiểu Ân cái cô bạn đáng ghét đã chui tọt vào hiệu sách từ lâu, còn đang giúp bà Trương sắp xếp mấy chồng sách, truyện.
Chẳng lẽ nãy giờ những gì cô nói đã bị tên này hoàn toàn nghe sạch rồi sao? Hậm hực nhìn tên kia, Vu Hân xì một tiếng rõ to rồi mới trả lời:
"Chồng của Đàm Tiểu Ân."
Đàm Tiểu Ân đang kê ghế lên để cất chồng sách lên bục cao hơn.
Đang chuẩn bị bước xuống thì nhìn thấy Vu Hân mặt hằm hằm đi đến gọi lớn.
"Đàm Tiểu Ân, cậu xuống đây làm chứng cho mình!"
Cô dù không biết có chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng như ăn phải bom của Vu Hân đương nhiên vội vội vàng vàng leo xuống, tiếp đất an toàn mới ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
Lúc này Đàm Tiểu Ân mới để ý, phía sau Vu Hân còn có người.
Hình như là chàng trai bước ra từ quyển thanh xuân vườn trường hôm qua.
"Có chuyện gì sao?"
"Cậu, mau nói cho tên kia biết, có phải..." - Vu Hân chưa kịp nói xong, người con trai đứng ngang bên cạnh đã đẩy cô sang một bên.
Sau đó tiến đến thay thế chỗ của cô ấy, nghĩa là đối diện với Đàm Tiểu Ân.
Anh đưa tay ra, dùng nụ cười nồng ấm như tia nắng mặt trời buổi sáng mai để chào hỏi cô.
"Doãn Lập Thành."
"Đàm Tiểu Ân." - Đối với thanh mai trúc mã của bạn thân, cô vẫn lịch sự đáp lại, nhưng không dám bắt tay.
Nhìn sang cũng thấy ánh mắt của Vu Hân đang chăm chú nhìn Doãn Lập Thành, đáy mắt như chứa đựng điều gì khó hiểu.
"Giọng nói?"
"A là của ông xã nhà tôi, xin anh đừng hiểu lầm.".