VỢ NHỎ YÊU NGHIỆT CỦA ÂU THIẾU

Chương 276:

“Đàm Tiểu Ân.” Đinh Cẩn gọi lại cô.

“có việc về nhà rồi nói.” Cô và Đinh Cẩn còn có chuyện gì không thể về nhà rồi nói sao?”

Nếu không thể nói ở nhà vậy thì cô không muốn cùng anh ta nói chuyện gì nữa.

Đinh Cẩn nhìn cô như thế: “Em và cậu tôi đã nhận giấy kết hôn rồi.”

Hôm qua anh thấy được bài đăng trên mạng xã hội của hai người.

Đàm Tiểu Ân nhất định không biết là, khi anh vừa biết được tin này, lòng có bao nhiêu đau đớn.

Hôm qua anh uống rượu nguyên đêm, trước mắt đều là hình bóng cô.

trước kia anh luôn nghĩ có ngày cô sẽ hối hận, chắc chắn là sẽ hối hận gả cho cậu anh, nhưng cô lại có thể đi đăng kí kết hôn với Âu Minh Triết.

“đúng! Từ hôm nay trở đi, tôi là mợ của anh rồi.” Đàm Tiểu Ân quay đầu, lạnh nhát nhìn Đinh Cẩn. Hôm nay anh đến tìm cô làm gì?

Không phải muốn đến để nói lời gì khó nghe đấy chứ?

Đinh Cẩn nói: “em mới 18 tuổi, sao có thể kết hôn được?”

Anh nghi ngờ giấy kết hôn của cô là giả tạo.

“Đúng, tôi mới 18, còn nhỏ hơn anh một tuổi.” Đàm Tiểu Ân nhìn Đinh Cẩn: “có điều trên giấy chứng minh thì tôi đã đủ 20 rồi. Cậu! Nên hết hi vọng đi.”

Đinh Cẩn không ngờ còn có việc này.

Anh luôn cho là chỉ cần họ vẫn chưa cưới nhau thì anh còn cơ hội, nhưng, ngờ đâu chứ……

Lại không ngờ sự việc lại trở nên như vậy.

Thấy vè mặt của Đàm Tiểu Ân thì dường như cô không nói dối.

Lòng anh rất đau, giọng nói tràn đầy bi ai: “Em và cậu tôi đã kết hôn, còn tôi đây? Tôi phải làm sao?”

Cả tối qua anh không ngủ, trạng thái rất kém, vành mắt đã hơi đỏ ửng.

Đàm Tiểu Ân chưa từng nhìn thấy bộ dáng như thế của anh, trước đây biết Đinh Cẩn, anh luôn kiêu ngạo, cho dù được Âu Minh Triết dạy bảo, anh cũng chưa từng chật vật như hôm nay.

Anh nhìn cô, bi thương nhức nhói khó mà ức chế được: “Đã lâu thế rồi, tôi luôn thích em, luôn rất thích em. Dù đang ăn cơm, đi ngủ, đọc sách, chơi game, đều luôn nghĩ đến em! Tôi phải làm sau đây? Đàm Tiểu Ân, em cho tôi biết, sao em lại đối với tôi như vậy? Sao em lại có thể quên đi ước hẹn của chúng ta? Em gả cho người, còn tôi phải làm sao?”

Dạo gần đây hễ anh nhắm mắt là trong đầu toàn là giọng nói của cô:

“Đinh Cẩn, thấy đến lớp rồi, đừng ngủ nữa.”

“Đinh Cẩn, thật sự thì khi anh cười lên rất đẹp trai đó.”

“Đinh Cẩn, hôm nay em đã đọc một quyển sách, nam nữ chính cuối cùng lại chia tay rồi, anh nói đi, có ngày chúng ta cũng chia tay sao?”

“Đinh Cẩn, đợi sau khi tốt nghiệp, chúng ta cùng nhau đi du lịch được chứ?”

Lúc ấy tuy anh thích cô, nhưng lại cảm thấy mình là một thiếu gia nhà họ Diệp luôn ở trên cơ người khác. Cảm thấy cả thế giới này đều phải theo ý anh.

Khi nghe Vũ Minh Hân nói, mỗi ngày cô đều trốn tránh anh, không thích anh, chỉ đang diễn kịch với anh thôi, mà anh thì hẹn cô năm lần bảy lượt thì cô luôn có cớ từ chối, anh đã tức giận!

Làm bạn gái anh đã là phúc phần của cô, dựa vào gì mà đối với anh như thế?

Anh phải chia tay cô!

Anh phải tìm được một người con gái vừa xuất sắc lại dịu dàng hiểu chuyện hơn cô.

Nhưng giờ, anh hối hận rồi!

Kiêu ngạo cái gì chứ, Cố thiếu gia lại tính là gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi