VỢ NHỎ YÊU NGHIỆT CỦA ÂU THIẾU

Chương 311:

Phần lớn người trong xã hội này, đều không muốn nhìn người khác sống tốt hơn mình, may mắn hơn mình, cho nên, thích ác ý đi suy đoán người khác.

Đàm Tiểu Ân phát hiện, mình chính là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, cũng không phải là thần tiên, không có cách khống chế tâm tình của mình, cho nên nghĩ đến những thứ này, vẫn là không nhịn được tức giận.

Đang lúc này, một cái bàn tay ấm áp đưa tới, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay.

Đàm Tiểu Ân dừng một chút, nhìn về phía Âu Minh Triết, anh là người tốt nhất, ngồi xe lăn thì làm sao?

Những người đó đời này cũng sẽ không bao giờ biết được anh tốt đẹp đến nhường nào!

Nghĩ như vậy, trong lòng Đàm Tiểu Ân dễ chịu hơn nhiều.

Cô ngược lại có chút lo lắng Âu Minh Triết sẽ vì những lời ong tiếng ve kia mà tức giận, hai tay nắm chặt tay anh, nói: “Có thể trở thành vợ của Âu Minh Triết là chuyện hạnh phúc nhất đời này của Đàm Tiểu Ân.”

Mặc dù ban đầu ký hợp đồng hôn nhân, cô chẳng qua là tạm thời bị kéo tới làm cô dâu, nhưng, ở cùng với anh mỗi ngày, đều là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô.

Âu Minh Triết cũng không ngốc, anh nhìn ra được, Đàm Tiểu Ân đây là muốn an ủi anh.

Thật là một cô vợ ngốc!

Rõ ràng mình bị những lời đàm tiếu kia giận đến chết người, kết quả chỉ chớp mắt, ngược lại lại đi an ủi anh.

Anh giơ tay lên, vốn là muốn xoa đầu của cô, nhưng, nhìn kiểu tóc cô dâu của cô, nên đành đổi thành vỗ vai của cô một cái. Sau đó nghiêm túc nói: ” Ừm, anh cũng thấy vui thay em.”

Đàm Tiểu Ân”…”

Lý Sơn ngôi ngay kế nghe được lời này, nhìn không được: “Phụt” cười một tiếng

Ngài Âu đang muốn chọc cười chết anh sao!

Tiểu Ân người ta nói lời tự tình với anh chân thành, anh lại tự luyến như vậy!

Hoa Viên Giang Phủ, dì Ngô đặc biệt tới cửa đón bọn họ, “Minh Triết, Tiểu Ân, hai người trở lại rồi!”

Bọn họ kết hôn, phòng tân hôn liền bố trí ở chỗ này. Biết bọn họ muốn trở về,dì Ngô qua chuẩn bị.

Nhà ở bố trí rất náo nhiệt, chữ “Hỉ” dán khắp nơi.

Cánh cửa còn có đặc biệt đặt làm vòng hoa cổng vòm…

Đàm Tiểu Ân mới vừa xuống xe, nhìn một vòng “Mới hai ngày không trở lại, làm sao đã được trang trí đẹp như vậy rồi?”

Vườn hoa, bãi cỏ, còn có ánh mặt trời cuối thu… Làm cho người ta như đang bước vào mộng cảnh.

Âu Minh Triết ngồi trên xe lăn, nhìn Đàm Tiểu Ân vui vẻ như vậy, không nhịn được dương khóe miệng lên.

Lý Sơn nhìn thấy bộ dáng ngạc nhiên của Đàm Tiểu Ân, hoàn toàn không thể hiểu được: “phụ nữ thật là khó hiểu. Tôi nhìn sao cũng thấy như trước, có khác gì đâu?”

Chỉ là thêm chút hoa, dán thêm chữ “Hỉ”…

Kết quả, Lý Sơn vừa nói xong, lại nghe thấy Âu Minh Triết nói: “Cậu để ý nhiều quá đó!”

“…”

là là là!

Lý Sơn biết, mình lại nói sai rồi.

Hơn chín giờ tối, Âu Minh Triết ở phòng để đàn, ngồi ở trước cây dương cầm, Lý Sơn đứng ở một bên, nhìn Âu Minh Triết.

Anh ngồi ở trên ghế, ngón tay đặt ở trên phím đàn đen trắng.

Giống như một bộ ảnh hoàn mỹ, nếu như không phải là bên cạnh có xe lăn, sợ rằng người bên cạnh căn bản cũng không tưởng tượng ra, anh bình thường đi lại đều cần xe lăn thay chân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi