Nhưng chưa được vài giây sau, tiêu điểm của bọn họ đã đổi chỗ cho chiếc mô tô màu đen huyền bí vừa chạy ngang qua.
"Icon Sheene?" - Đàm Tiểu Ân há hốc miệng ra khi nhìn thấy chiếc xe quá đỗi quen thuộc kia.
Không phải chứ, cô chỉ mới buột miệng nhắc đến cách đây vài tiếng trước, người kia cũng không cần từ nước ngoài dịch chuyển về đây để hù doạ con tim bé bỏng của cô chứ?
"Đàm Tiểu Ân, không ngờ cậu cũng am hiểu về mô tô nha? Chiếc Icon Sheene này chỉ bán duy nhất 52 chiếc trên toàn cầu mà thôi.
Chậc chậc, không ngờ người hướng dẫn lần này lại là một triệu phú nha."
Một bạn nam ở kế bên thêm lời vào.
Cậu ta không ngờ được người con gái dịu dàng như Đàm Tiểu Ân lại có đam mê với tốc độ.
Đến cả Vu Hân cũng khá bất ngờ khi nghe thấy cô gọi tên chiếc xe kia.
Tiểu Ân nghe tiếng khen ngợi của cậu bạn kia chỉ cười trừ cho qua chuyện.
Cho dù là tay không chuyên đi nữa thì với thời gian 3 năm bị ép gắn bó, cô có muốn quên cũng không quên nổi.
Chân đứng như cột đình không nhấc lên đi nổi, tay bất giác sờ vào trong ba lô ngay cái nơi cô đang cất tiền trong đó...!
Bây giờ điều mà Đàm Tiểu Ân mong muốn nhất chính là cầu mong khi cởi mũ bảo hiểm mô tô ra không phải là cái khuôn mặt đáng ghét của tên kia...!
Vụ Hận thấy Đàm Tiểu Ân đang khẩn trương tò mò ghé sát vào tai của cô hỏi nhỏ.
"Chuyện gì vậy? Sao cậu biết tên chiếc Moto đó?"
"Cậu nhớ cái tên cõng mình gãy chân không? Cậu ta trước đây cũng có một chiếc giống hệt như vậy..." - Đàm Tiểu Ân khẽ nuốt nước bọt.
"Ây đừng nói là trùng hợp thế nhé? Thầy giáo bảo với chúng ta, người sắp tới là sinh viên giỏi của trường đại học nước ngoài đến trao đổi...! Đừng nói là.."
Đàm Tiểu Ân nghe xong thì đen mặt, cậu ta bắt nạt cô thành quen rồi.
Nhưng lần này cô nhất quyết bảo vệ số tiền mình tích góp lại.
Hừ hừ, cô còn phải để dành tiền bao nuôi chồng nữa.
"Không được, mình phải nhắn tin hỏi ông xã.
Để anh ấy giúp mình đưa ra biện pháp giữ tiền lại!"
"Tiểu Ân, trên núi làm gì có sóng đầu mà cho cậu gửi tin nhắn" - Vu Hân bất lực trả lời.
Phía dưới kia, Bạch Phong Vũ đã nhanh chóng cởi bỏ mũ bảo hiểm ra khỏi đầu.
Mái tóc đen nhánh được cắt ngắn gọn.
Bạch Phong Vũ dùng tay vuốt tóc mái lên, nhưng một số chỏm tóc nhỏ vẫn mặt dày rơi xuống.
Vậy mà ngược lại càng khiến cho cậu trở nên lãng tử hơn rất nhiều.
Sinh viên nữ nhìn Bạch Phong Vũ bằng ánh mắt mê đắm.
Sinh viên nam lại nhìn Bạch Phong Vũ bằng con mắt ngưỡng mộ, còn có chút ghen tị.
Với vóc dáng cao lớn, chiều cao vượt trội 1,85 mét vừa hay đủ nhìn bao quát tất cả mọi người ở đây.
Và nhờ chiều cao ấy, Bạch Phong Vũ cũng nhìn thấy bóng dáng ai đó thật giống Đàm Tiểu Ân...!
Thầy Thành - người phụ trách bộ môn cười hớn hở bắt tay với Bạch Phong Vũ.
Đồng thời giới thiệu bằng loa Bluetooth ông mang theo.
"Đây là bạn Bạch Phong Vũ, đến từ trường đại học ở nước ngoài, hôm nay theo sự sắp xếp của hai trường nên bạn ấy đến để chia sẻ, trao đổi với chúng ta về kiến thức bộ môn này."
So với đám đông vui vẻ, một lần nữa tâm trạng của Đàm Tiểu Ân hoàn toàn ngược lại...!
"Xin chào, tôi là Bạch Phong Vũ, ngày hôm nay phải nhờ mọi người nhiều rồi."
"Xin chào, tôi là Bạch Phong Vũ, ngày hôm nay phải nhờ mọi người nhiều rồi."
Rõ ràng đang chào hỏi với mọi người, nhưng đôi đồng tử màu xanh da trời đẹp đến mê người lại như đang hướng về một phía.
Mà nơi đó có sự có mặt của Đàm Tiểu Ân.
"Là Bạch Phong Vũ? Ai cũng được, tại sao lại là cậu ta cơ chứ?!" - Đàm Tiểu Ân khóc không ra nước mắt hỏi ông trời.
Không khỏi cảm thán tên này như âm hồn bất tán, đi đâu cũng gặp.
Nhưng một số cô gái chưa từng trải qua tính cách thần kinh của cậu ta nên vẫn xúm lại vây quanh cậu ta.
Thật không hiểu mấy người kia ưa cái gì của tên Bạch Phong Vũ nữa!
"Đàm Tiểu Ân...!Hình như cậu ta đang hướng về bọn mình.
Này là đang nhìn cậu?"
Bạch Phong Vũ nhìn khuôn mặt tái xanh của Đàm Tiểu Ân, trong lòng nhảy lên vui sướng.
Quả nhiên là cô gái ngốc nghếch, không ngờ lại có duyên như vậy.
Không quan tâm tới mấy nữ sinh đang vây xung quanh, Phong Vũ đưa tay lên che hai bên
miệng, tạo thành cái loa làm bằng tay.
Không quan tâm mọi người sẽ dị nghị, mở miệng hộ lớn..