"Không được hôn môi, vậy hôn chỗ khác nhé?" - Âu Minh Triết lúc này làm gì còn cái phong thái cao ngạo lãnh khốc thường ngày.
Hắn bây giờ mỗi lời phát ra, khàn khàn mà dụ hoặc chết người.
Rõ ràng là dáng điệu của kẻ chuyên dụ dỗ trẻ con làm chuyện xấu thường thấy.
Đàm Tiểu Ân lắc đầu, cơ thể cô càng ngày càng khác lạ, cả người như được châm lên ngọn lửa không tên, vô cùng nóng.
Nhưng lại không giống như bị sốt, điều này khiến cô càng hoang mang hơn.
"Đừng...!Minh Triết...!Hức..."
Giọng nói ngắt quãng, nước mắt vương trên mi cuối cùng vẫn là rơi xuống.
Cơ thể như có dòng điện chạy qua khi bàn tay ấm áp của hắn kéo quần nhỏ xuống, chạm vào nơi cấm địa của cô.
Cô lập tức rùng mình, từng ngón tay nhỏ nhắn bị tác động, lập tức giữ bàn tay đang chà xát vùng kín của cô.
Âu Minh Triết nhìn thấy hành động nhỏ này, ngẩng đầu lên quan sát Đàm Tiểu Ân.
Chỉ thấy khuôn mặt cô ửng đỏ, cả cơ thể trắng như tuyết nay còn như được phủ thêm một lớp hồng nhuận vô cùng đáng yêu.
Hai hàng nước mắt của cô khẽ rơi xuống, ánh mắt ngây ngô lắc đầu hướng hắn bảo dừng lại.
"Hình như em bị ốm rồi...!Hức, nóng...!Anh màu dừng lại...!Hức, dừng lại đi..."
súng đã lên nòng thì làm gì có chuyện bỏ lỡ giữa chừng.
Tuy vậy, Âu Minh Triết vẫn là rung động trước nước mắt của thiếu nữ này, môi của hắn hướng tới một bên nước mắt hôn xuống.
Vị giác cảm nhận được độ mặn chát kia của cô, giọng điệu của hắn trầm xuống, giống như dỗ ngọt con nít vậy.
"Ngoan, không khóc..."
"Hình như...!Hức, bị ốm rồi..."
Hiếm khi cảm nhận được dịu dàng từ đôi đồng tử màu hổ phách kia, Đàm Tiểu Ân như bị mê hoặc trong đó, nhưng vẫn không thể dùng được nức nở.
Cảm giác xa lạ này khiến cô sợ hãi.
Nơi tự mật lần đầu bị đùa bỡn càng làm cô sợ hãi, một mực lắc đầu chỉ mong hắn rút ngón tay ra khỏi nơi đó.
"Không phải bị ốm đầu...!Shh, đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi..."
Âu Minh Triết cắn răng, thầm mắng một câu chết tiệt.
Cô cứ dương đôi mắt thuần khiết đó nhìn hắn, khiến cho nơi đó của hắn càng trở nên bành trướng hơn, cách một lớp quần mỏng cọ sát vào tiểu động nhỏ của Đàm Tiểu Ân.
"Phản...!Hức..."
Đàm Tiểu Ân không hiểu lắm, nhưng phía dưới bụng cô càng lúc càng nóng lên.
"Ừm, ngoan, không khóc nữa...!Bây giờ sẽ có chút đau, cô cố nhịn được không?"
Lại là câu này, Đàm Tiểu Ân nghe loáng thoáng hắn nói đau...!
Căn phòng lúc này chỉ có tiếng nói trầm thấp dụ hoặc của người đàn ông, tiếng nức nở khó khăn của thiếu nữ.
Rõ ràng thời tiết không gọi là nóng, nhưng cả hai người đều đang cảm nhận được nhiệt lượng trong phòng đang tăng cao.
Bỗng nhiên trong thư phòng lúc này xuất hiện tiếng động không nên có...!
Tiếng chuông điện thoại của Âu Minh Triết vang lên trong không khí, phát ra ở chiếc bàn cách họ khoảng vài bước chân.
Âu Minh Triết đang định nhắm tới thì lại bị Đàm Tiểu Ân chặn lại, khuôn mặt đỏ bừng lên, nghiêng đầu nhìn về phía chuông điện thoại.
"Triết...!Anh...!Có người..."
"Mặc kệ nó đi."
Khỉ thật, là hắn sơ xuất, không nhớ tới cái điện thoại kia.
Mà không phải, có nhở cũng không nghĩ được khuya như thế này còn có người gọi cho mình, ngoại trừ...!
Chuông điện thoại hồi một vì không ai trả lời, trong vài phút đã tắt.
Nhưng ngay sau đó, chuông điện thoại thứ hai đã vang lên, thẳng thắn đem lực chú ý của Đàm Tiểu Ân đi mất...!
"Triết...!Anh có người gọi kìa..."
Một khi lực chú ý của Đàm Tiểu Ân đã chuyển hướng, cũng giống như súng của hắn, khó mà có thể quay lại quan tâm đến chuyện chính sự được.
Tuy cảm giác kì lạ vẫn đang còn, nhưng Đàm Tiểu Ân lập tức không quan tâm nữa, ép người đàn ông đang ở trên người cô dừng động tác lại.
"Anh...!Không nghe sao?"
"Không nghe." - Âu Minh Triết lạnh giọng cự tuyệt.
Hơn bao giờ hết, hắn muốn băm thây kẻ ở đầu dây bên kia ra từng đoạn!.