VỢ NHỎ YÊU NGHIỆT CỦA ÂU THIẾU

Chương 570:

Rõ ràng người này chính là tới tìm phiền toái.

Hơn nữa, chính là vì nhắm vào mình, Đàm Tiểu Ân cũng không phải là người cam chịu thua thiệt.

Nhưng mà đối phương dù sao cũng lớn tuổi hơn mình, Đàm Tiểu Ân cũng không thể cãi nhau tay đôi với bà ta.

Cô chỉ ra vẻ ủy khuất, nói với bà Âu: “Mẹ ơi, con xin lỗi, con cũng không muốn gây chuyện đâu, nhưng vì cô Dương quá đáng quá.”

“Quá đáng?” Bà Dương vừa nhìn thấy bộ dáng này của Đàm Tiểu Ân, liền cảm thấy tức giận, “Rõ ràng là cô tạt nước ướt hết con tôi, còn nói con bé quá đáng? Cô có biết xấu hổ hay không?”

Bà Âu dĩ nhiên là nghiêng về Đàm Tiểu Ân bên này, bà hỏi: “Dương Nhạc Linh đã làm gì con?”

Đàm Tiểu Ân ủy khuất nói: “Lúc trước khi chồng con còn chưa bình phục, Dương Nhạc Linh mỗi lần gặp anh ấy đều cảnh cáo anh ấy phải trách xa cô ta, còn toàn nói mấy lời nghe rất khó nghe. Hiện tại thấy anh ấy bình phục. Cô Dương tìm con, nói…”

“Nói cái gì?” Bà Âu lo lắng hỏi.

Bà Dương ngồi ở một bên, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân từ trong mắt còn chảy ra mấy giọt nước mắt, bộ dáng tội nghiệp, ngón tay bà ta túm thật chặt ở chung một chỗ.

Nếu không phải có bà Âu ở chỗ này, bà ta nhất định sẽ túm Đàm Tiểu Ân lại đánh một trận.

Đàm Tiểu Ân cố ý nhìn bà ta một cái, mới mở miệng nói: “Cô Dương đưa tiền muốn con ly dị với Minh Triết,còn nói con không xứng làm vợ của anh ấy, chỉ có cô ấy mới xứng.”

“Mẹ nhổ vào!” Nghe xong Đàm Tiểu Ân nói, bà Âu giận đến bất chấp hình tượng, “Cô ta bị đứt mất dây thần kinh xấu hổ rồi à?”

Đàm Tiểu Ân tiếp tục tỏ ra càng thêm đáng thương, “Con thừa nhận con hắt nước cô ấy đúng là có chút quá đáng, nhưng mà khi đó con thật sự rất tức giận. Dù thế nào con cũng đã là vợ hợp pháp của Minh Triết, cô ấy lại chạy tới nói như vậy, cho nên, con không nhịn được.”

Đàm Tiểu Ân biết rõ, rất nhiều lúc, tỏ ra thế yếu một chút, cũng chẳng có gì xấu, cho nên, liền đem kỹ xảo của mình toàn bộ phát huy.

Bà Âu thấy Đàm Tiểu Ân khổ sở, nước mắt lưng chòng, vội vàng vỗ vai cô an, “Không trách con được, nếu là mẹ,mẹ đã cào nát mặt kẻ nào dám nói với mẹ như thế rồi,chỉ giội có một chai nước còn quá nhẹ! Cô ta tưởng mình là ai mà dám nói với còn như thế?”

Mẹ Dương Nhạc Linh vốn là muốn tới cửa ăn vạ, thừa cơ cho Đàm Tiểu Ân một bài học, kết quả, phát hiện mình mới nói hai câu, ngược lại càng làm bà Âu ghét con gái mình hơn, sững sờ ở một bên, không biết nói cái gì cho phải.

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! Bà Âu mặc dù bình thường rất bình tĩnh, nhưng một khi nổi giận, vẫn có chút đáng sợ.

Bà trấn an Đàm Tiểu Ân xong, mới trừng mắt về phía mẹ Dương Nhạc Linh, “Nhà bà giỏi nhỉ, con gái của bà ở trường dám ăn nói ngông cuồng với con dâu nhà tôi bị dội cho chai nước liền coi như xong tôi cũng không buồn tính toán, hiện tại bà cũng chạy tới đây muốn bắt nạt con bé! Bà tưởng người nhà chúng tôi chết hết rồi đúng không?”

“Không phải…” Bà ta làm sao dám có suy nghĩ như thế cơ chứ?

Chẳng qua bà ta muốn tới bắt nạt Đàm Tiểu Ân không có chỗ dựa mà thôi.

Nhưng bà ta lại không ngờ được bà Âu lại che chở cho Đàm Tiểu Ân như con gái ruột thế này?

Bà Âu nói: “Hôm nay bà không tới nói, tôi còn không biết chuyện này. Nếu bà tới rồi, vậy thì món nợ này, chúng ta nhất định phải tính cho rõ ràng,thật ra tôi cũng rất muốn biết, cô con gái quý báu của nhà bà lấy đâu ra lá gan để đến nói với con dâu tôi như vậy!”

Bà Dương có chút chột dạ nói: “Đây chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?” Bà Âu trừng mắt về phía bà ta, ngữ khí lạnh giá, “Mới vừa rồi không phải bà còn tỏ ra có lý chẳng sợ sao? Tôi cho bà biết, May mà lúc con gái bà nói những lời này tôi không có mặt ở đấy. Nếu tôi mà ở đấy, kiểu gì tôi cũng thay con dâu tôi đánh chết loại phụ nữ mồm thối như con gái bà.Tôi đã từng gặp nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ đến hết thuốc chữa như mẹ con nhà bà. Bà lấy đâu ra mặt mũi để đến đây ăn vạ vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi