Chương 592:
Sau này lại càng không trông mong vào hắn!
Tại sao mà ngay cả khi đã là vợ của Âu Minh Triết, cô cũng chưa từng ngừng cố gắng?
Chính vì cô biết rõ rằng, nếu cứ mãi dựa vào người khác, thì chẳng bao giờ bản thân có thể mạnh mẽ lên được, càng không nói đến việc kháng cự lại cái xã hội đen trắng lẫn lộn này.
Đinh Cẩn nhìn thấy Đàm Tiểu Ân như vậy, có chút thất vọng “Chẳng lẽ trong mắt em, tôi không có một chút địa vị như vậy sao?”
Hắn vốn cho là, trong nội tâm của cô ít nhất có mấy phần vị trí của mình.
Đàm Tiểu Ân lạnh nhạt nhìn hắn một cái, “Đây không phải chuyện mà cậu đã sớm biết rồi sao?”
Làm gì mà còn tỏ ra như bị đả kích lớn lắm?
Thật là buồn cười.
Đàm Tiểu Ân không nói chuyện với Đinh Cẩn nữa, trực tiếp đi ra ngoài.
Kết quả, Dương Nhạc Linh đã tới rồi. Nhìn thấy Đàm Tiểu Ân đã đổi quần áo, vẫn giả nhân giả nghĩa, “Tiểu Ân, em không sao chứ?”
Đinh Cẩn nhìn thấy Dương Nhạc Linh, đi tới, phòng bị mà nhìn cô ta, “cô tới làm gì?”
“Vũ Trung.” Dương Nhạc Linh ôn nhu nói, “cô tới quan tâm Tiểu Ân thế nào thôi mà, em cũng ở đây à!”
“Quan tâm?” Đinh Cẩn trong lòng rất rõ ràng người phụ nữ này là mặt hàng gì, “Cô đừng giả mù sa mưa được không? Đừng cho là bọn họ không biết bộ mặt thật của cô thì cô muốn làm gì có thì làm.”
“Bộ mặt thật?” Dương Nhạc Linh có chút kinh ngạc nhìn lấy hắn, “Em đang nói cái gì vậy?”
Đàm Tiểu Ân cắt đứt đối thoại của hai người, trực tiếp hỏi: “Chuyện gì?”
Họ Dương đặc biệt tới tìm cô, nhất định là có lời muốn nói.
Dương Nhạc Linh khoan hồng độ lượng nói: “Chuyện Ngày đó em tạt nước cô, cô không giận em.”
“…” Đàm Tiểu Ân nghe xong, cười khẽ một tiếng, “Vậy tôi có cần cảm ơn cô không?”
Dương Nhạc Linh không có chút địch ý nào mà nhìn lấy Đàm Tiểu Ân, “Cô chỉ muốn nói cho em biết, Tiểu Ân, chúng ta không phải là kẻ thù, cũng có thể làm bạn. Chỉ cần… Em chịu buông Minh Triết ra thôi! Em xem, trường này nhiều nam sinh như vậy, sao em cứ phải cố chấp tranh cướp người đàn ông vốn thuộc về em? Và lại hai người có khoảng cách tuổi tác xa như vậy, hai người nhất định sẽ không lâu bền được.”
Đàm Tiểu Ân cười giễu cợt nói: “Loại chuyện này, cô nên đi tìm chồng tôi để nói mới phải! Cô tìm đến tôi thì có ích gì? Chẳng lẽ tôi nói, tôi trả lại cho cô, thì anh ấy sẽ quay lại với cô sao?”
Thật không biết con mụ thần kinh này nghĩ gì nữa, Đàm Tiểu Ân chỉ cảm thấy nhức đầu.
Quả nhiên không hiểu được tâm lý của mấy kẻ bệnh thần kinh.
Dương Nhạc Linh nói: “Chỉ cần em nguyện ý rời xa anh ấy là được.”
“Trừ phi anh ấy mở miệng đuổi tôi đi, nếu không, tôi sẽ không bao giờ đi. Cho nên, Cô Dương ạ, cô cũng đừng ở chỗ này uổng phí tâm tư nữa. Tôi sẽ không cho cô bất kỳ hy vọng nào đâu.”
Cho là mượn tay Hồ Tiểu Tri, bôi nhọ cô, nói cô là kẻ thứ ba thì có thể được như ý nguyện sao?
Thật sự rất buồn cười.
Đàm Tiểu Ân cũng không nói với Dương Nhạc Linh nữa, trực tiếp rời đi.
Ánh mắt của Dương Nhạc Linh, rơi vào trên người Đinh Cẩn, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, “Tiểu Trung.”
“Tôi với cô không quen thân đến vậy.”
“Em giúp cô khuyên cậu em, có được không?”
“Không bao giờ.” Cả nhà đều ghét Dương Nhạc Linh, Đinh Cẩn cũng rất ghét cô ta.