VỢ NHỎ YÊU NGHIỆT CỦA ÂU THIẾU



"Trong tôi giống người câm điếc lắm sao? Mà thôi vậy, nếu danh tính của cậu khó nói như thế, tôi cũng không tiện hỏi nữa, ai mà biết cậu hào phóng như vậy liệu có phải tên biến thái chuyên đi lừa đảo buôn bán người hay không."
"Tôi họ Bạch, Bạch Phong Vũ." - Trước sự khiêu khích đến từ nữ nhân, Bạch Phong Vũ bực dọc nói ra.

Vậy mà chị gái này lại xem cậu ta, một ân nhân cứu mạng thành tên lừa đảo.

Trí tưởng tượng của nữ nhân luôn phong phú như vậy sao?
Đường Tịnh Thi khi thấy nam sinh đang đưa mắt về phía mình thì hừ lạnh.

Lập tức quay về phía ngược lại, hướng ánh mắt của mình về phía cửa.

Thực chất, đằng sau khuôn mặt không cảm xúc kia đang che dấu ý cười nồng đậm.


Vẫn chỉ là một nhóc con, mới bị chọc có hai ba câu đã không nhịn được mà tự mình đưa ra đáp án cho người ta rồi.

"Nè chị gái, đừng có kiểu nghe xong liền quay mặt đi như vậy chứ! Tôi vì cứu chị mà đám bác sĩ y tá cứ hễ ra một chút liền gọi cho tôi báo cáo bệnh tình của chị.

Làm tôi đến đi học cho yên tĩnh cũng không được."
Bạch Phong Vũ vừa nói xong, đã đưa một miếng táo ngon lành bỏ vào trong miệng.

Tựa lưng vào tường trắng nhìn Đường Tịnh Thi đưa lưng về phía mình.

Mãi một lúc sau, cậu chợt nghe thấy giọng nói nhẹ tênh của nữ nhân đang nằm trên giường...!
"Đường Tịnh Thi."
Trong chốc lát, Bạch Phong Vũ ngơ ngác không hiểu ý nghĩa của câu nói này.

Đường Tịnh Thi thở dài, nghiêng đầu sang, đối diện với ánh mắt của nam sinh đang nhìn mình chằm chằm, từ tốn trả lời.

"Đường Tịnh Thi, đó là tên của tôi."
"Oh...!Tôi 22 tuổi, còn chị?" - Bạch Phong Vũ nhắm bắt thời cơ, lập tức chuyển sang câu hỏi tiếp theo.

Một tay thuận tiện đưa miếng táo vừa gọt sang cho chị tự cầm ăn.

Đường Tịnh Thi cười lạnh, vẫn là nhận lấy miếng tảo kia, sau đó tiếp tục nói chuyện.

"Biết tuổi của phụ nữ để làm gì? Cậu không lẽ định giúp đỡ tôi xong sẽ định tán tôi sao?"

"Không dám, tuổi tác của Tịnh Thi chị không hợp với sở thích của tôi, với cả, tôi đây đã có người trong lòng từ lâu rồi, Dò hỏi tuổi tác của chị để có thể biết chính xác xem có phải đang cùng độ tuổi suy nghĩ viển vông như nữ sinh trạc tuổi tôi hay không thôi mà."
"Nếu mục đích là vậy thì để cậu thất vọng rồi, tuổi 24 nhưng suy nghĩ của tôi đã ngoài 80"
Bạch Phong Vũ chậc lưỡi tiếc nuối, vậy là không thể từ chị gái này biết thêm công thức tán đổ tiểu nhóc tử được rồi.

Nghĩ là vậy, nhưng ngoài mặt vẫn dáng điệu cà lất phất phơ cười nói tiếp.

"Mà cũng thật lạ ha, chị nằm viện đã ngót nghét 3 tuần rồi mà không thấy bất kỳ ai tới thăm.

Nếu tôi không cùng chị bầu bạn, chắc chị sẽ trở thành bệnh nhân cô đơn nhất cái bệnh viện này quá"
Đường Tịnh Thi ngoài mặt thì hừ lạnh, không thèm nghe cậu ta lải nhải nữa.

Nhưng trong lòng cô biết rõ, thực chất là chẳng có ai thân quen biết được chuyện cô đến thành phố Willow này, chứ đừng nói đến chuyện bị gãy xương sườn nằm viện.

Mấy tuần nay vì cơn đau hoành hành nên cô không để ý, lúc nam sinh này cất tiếng hỏi ra Đường Tịnh Thi mới chợt nhận ra...!
Tuy nhiên, không phải là nhiệm vụ tuyệt mật tối cao nào, trong quân ngũ vẫn có một người biết được nhiệm vụ của cô, chỉ huy tối cao.


Nghĩ đến đã đốn thấy buồn cười, Đường Tịnh Thi à Đường Tịnh Thi, cô không phải nghĩ rằng người đàn ông kia sẽ nhớ đến sự tồn tại của mình đấy chứ? Suy nghĩ ngu xuẩn như vậy, chắc chỉ có mình cô nghĩ ra mà thôi.

So với nhiệm vụ tuyệt mật kia, mất một tên tiểu tốt như cô có là gì.

Bạch Phong Vũ nhìn Đường Tịnh Thi.

Sắc mặt trắng bệch vì bệnh tật kia cũng không thể nào áp chế được vẻ đẹp thanh thoát của cô.

Xinh đẹp nhưng mang cho người khác cảm giác vô cùng xa cách.

Biết rằng đã hỏi cầu không nên hỏi, cậu ta cũng không ép buộc Đường Tịnh Thi trả lời mà nhẹ nhàng đi ra bên ngoài, để cho cô có thời gian yên tĩnh nghỉ dưỡng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi