VỜ NHƯ KHÔNG BIẾT ANH GIẢ NGHÈO

Cậu nói là cơ thể không chịu nổi, nhưng Quý Hàn Bách lại tưởng cậu nói là trong lòng không chịu nổi, ghét hành động này của hắn.

Quý Hàn Bách nhất thời bị giội lạnh thấu tim, nhớ tới lúc mình ở khách sạn còn muốn tiến hành tuần tự, giờ mới nửa ngày thôi mà hắn đã phạm sai lầm.

Thật sự hắn không hiểu cách khắc chế như thế nào.

"Anh nghĩ là em đồng ý nên anh mới hôn." Quý Hàn Bách ngượng ngùng, có cảm giác bị thất bại, nói: "Nếu em không thích thì chúng ta từ từ thôi."

Phó Lâm nói: "Anh hôn hay là ăn miệng vậy?"

Quý Hàn Bách nghe thì mặt ửng đỏ, nói thật, hắn cũng cảm thấy mình hôn có chút dữ dội, không trong sáng đẹp đẽ như trong phim truyền hình và điện ảnh.

Nhưng cũng có thể do con người hắn không phải loại người theo kiểu thanh thuần, môi Phó Lâm mềm ngọt như vậy, chỉ loại trong sạch mới hôn cái kiểu nhàm chán đó thôi, còn hắn muốn ăn lưỡi cậu, nuốt cậu vào miệng.


Tình yêu đang lan tràn trong lòng hắn.

Hơn nữa trong ái dục này còn pha trộn chút xíu xiu bạo dâm.

Chính hắn cũng cảm thấy kì diệu, rõ ràng trong lòng rất thương cậu, vậy mà hết lần này đến lần khác muốn bắt nạt cậu.

Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng, lúc này, điện thoại của Quý Hàn Bách bỗng vang lên.

Người gọi là bà nội, bà hỏi: "Có chuyện gì rồi, cả đêm không về nhà."

"Cháu ở khách sạn ạ." Quý Hàn Bách nói.

"Ở khách sạn tốt chỗ nào?" Bà nội Quý nói: "Cháu về nhà đi, ta có lời muốn nói với cháu."

"Không thể nói trong điện thoại ạ?"

"Không thể." Bà nội Quý nói: "Cháu về nhà, nói chuyện trực tiếp."

Quý Hàn Bách cúp điện thoại, nhìn Phó Lâm một cái, sau đó cho điện thoại vào trong túi quần, im lặng không nói gì. Vừa rồi còn là chó sói con, bây giờ dáng người cao lớn sa sút tinh thần đứng đực ra ở đó, đột nhiên trở nên chững chạc thành thục.


Phó Lâm biết hắn vẫn còn để ý chuyện vừa rồi, dĩ nhiên Quý Hàn Bách cũng có chút vội vàng, có điều là do cậu dẫn đầu, cậu cũng muốn tốc chiến tốc thắng, không thể hoàn toàn trách Quý Hàn Bách được.

Vì vậy, cậu nói: "Cũng không phải em không thích... chỉ là... anh để cho em thích ứng một chút, đừng vừa nhào đến là này nọ ngay."

Sắc mặt Quý Hàn Bách mới dễ chịu hơn chút, trong ánh mắt lại ánh lên vẻ nhiệt tình, nói: "Biết rồi, sau này anh nhất định sẽ chú ý, lần đầu tiên anh yêu, không có kinh nghiệm."

Hắn còn nhân cơ hội rót lời đường mật cho Phó Lâm: "Anh như vậy mới bình thường, có một số người em có thể cảm thấy họ làm rất giỏi, kĩ xảo hôn môi cao siêu, bọn họ đều là lão tài xế(*), không biết đã ăn nước miếng của bao nhiêu người rồi, rất bẩn."


(*) Lão tài xế: Chỉ những người có kinh nghiệm, lành nghề.

Phó Lâm: "..."

Cậu mím môi một cái, nói: "Không phải anh phải về nhà à?"

Quý Hàn Bách nói: "Ừ, phải về nhà rồi. Em trông quán một chút, nếu khách đến thì em nói là ông chủ không có ở đây, ngừng kinh doanh rồi."

Phó Lâm gật đầu một cái, mong chờ Quý Hàn Bách nhanh đi.

Quý Hàn Bách lái xe về biệt thự nhà họ Quý, về đến nhà phát hiện ra Tôn Diểu cũng ở đây, Quý Ánh Thanh và Quý Thanh Trì cũng được nghỉ hè, đang ở phòng khách tầng một chơi game, nhìn thấy hắn thì hai đứa nhỏ đều nhào tới.

Hai chị em bọn nhỏ rất dính hắn, mỗi người ôm một chân, chị đẩy em em đẩy chị, đều muốn tranh giành hắn.

Bà nội Quý liếc hắn một cái, nói: "Gần đây sao cháu mặc như một thằng sửa xe vậy, cho cháu mở quán sửa xe là để cháu nghịch, cháu đừng có mà nghĩ mình là sửa xe thật."
Quý Hàn Bách bế Quý Thanh Trì trước rồi bế Quý Ánh Thanh: "Sắp không bế được nữa rồi."

"Cả nhà cũng chỉ có con khoẻ, vẫn còn có thể bế được." Tôn Diểu cười nói với hai chị em: "Lớn đùng đùng ra rồi còn bắt anh bế. Anh và bà nội còn phải nói chuyện, hai con ra ngoài chơi trước đi."

Hai chị em vẫn không chịu buông tay, cô Trần cười nói: "Trên cây anh đào ngoài vườn hoa mới làm một cái tổ chim, cô dẫn các cháu đi xem một chút nhé?"

Vừa nghe thấy có tổ chim, hai chị em vui đến quên trời quên đất chạy ra ngoài.

Quý Hàn Bách cười ngồi lên ghế sofa: "Bà tìm cháu có chuyện gì vậy ạ?"

"Tối hôm qua cháu đi đâu?" Bà nội Quý hỏi.

"Không phải cháu đã nói với bà rồi sao, cháu ở khách sạn."

"Đang yên đang lành ra khách sạn ở?" Bà nội Quý nói: "Có phải cháu đang yêu không?"

Quý Hàn Bách sửng sốt, lấy một quả anh đào ở đĩa trái cây ném vào trong miệng: "Thần báo bên tai rất nhạy ha."
"Tôn Sướng post trong nhóm bạn bè, bọn dì đã nhìn thấy rồi." Tôn Diểu cười yêu kiều nói: "Yêu đương là chuyện tốt, chúng ta cũng vui cho con. Có điều con cũng nên nói với người nhà chứ, bà nội ngày nào cũng mong con yêu đương đó."

Quý Hàn Bách nhìn về phía bà nội: "Bà không ngạc nhiên ạ?"

Bà nội Quý nói: "Sao lại không ngạc nhiên giật mình được."

Chỉ là không quá giật mình thôi.

Đây là chờ Mạnh Tiểu Kiều.

Mạnh Tiểu Kiều hào sảng, theo đuổi Quý Hàn Bách đến mức tất cả mọi người đều biết. Lúc vừa nghe nói đúng là bà nội cũng giật mình: "Đàn ông còn có thể thích đàn ông sao?"

Tha thứ cho bà lớn tuổi, không hiểu gu của người trẻ tuổi hiện nay.

Về sau tất cả người giàu trong nhóm đều biết chuyện Mạnh Tiểu Kiều theo đuổi, mọi người cùng nhau đánh mạt chược, thỉnh thoảng còn nói đùa mấy câu. Người nhà họ Quý bọn họ, ngày lễ ngày Tết cùng nhau ăn cơm, nói đến vấn đề hôn nhân của Quý Hàn Bách, mọi người thấy hắn mãi vẫn chưa yêu, thỉnh thoảng cũng sẽ trêu ghẹo: "Không bằng con yêu Tiểu Kiều đi."
Lời này do Quý Minh nói, bà nội Quý cũng đã nói.

Mặc dù tất cả đều là đùa, nhưng nói nhiều rồi thì độ chấp nhận cũng đã cao hơn trước kia, ít nhất là ngày càng hiểu đám người này... Mặc dù Mạnh Tiểu Kiều quần là áo lượt, nhưng cũng là một người đàn ông bình thường, ngày nào cũng thấy cậu ta nhún nhảy trước mặt, đến cả cảm giác người đồng tính với người bình thường cũng không khác gì nhau, chỉ có xu hướng tính dục là không giống nhau mà thôi.

"Cháu mãi không yêu đương gì, ta đã nghĩ có phải cháu không thích con gái hay không." Bà nội Quý nói: "Cháu trai trong nhà nhiều, không chỉ có mỗi cháu nối dõi tông đường. Gia đình chúng ta vẫn luôn tiến bộ, ta chỉ hỏi cháu thôi, lần này cháu nghiêm túc hay chơi đùa?"

Quý Hàn Bách nói: "Bà thấy cháu giống người chơi đùa sao?"
Tôn Diểu ở bên cạnh nói: "Lần đầu biết yêu, vậy chắc chắn là nghiêm túc rồi."

Bà nội Quý nói: "Gia đình người kia như thế nào, cha mẹ làm gì?"

"Đang điều tra dân số à?"

Bà nội Quý cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, nói chuyện luôn cường thế: "Giờ cháu không nói, vậy sau này tình cảm sâu đậm rồi, ta không đồng ý, cháu cũng đừng trách ta."

Quý Hàn Bách nói: "Thì gia đình bình thường, cha mẹ đã không còn nữa."

Tôn Diểu cũng sửng sốt, hỏi: "Cô nhi hả?"

"Có một người dì." Quý Hàn Bách nói: "Cháu để ý người này, không quan tâm đến xuất thân của cậu ấy. Nhà chúng ta không phải cũng từ một gia đình bình thường thôi sao?"

Tôn Diểu không ngờ xuất thân của đối phương lại không tốt như vậy.

Môn đăng hộ đối vẫn rất quan trọng mà.

Bà nội Quý đương nhiên cũng có phần mất hứng. Quý Hàn Bách nói: "Mọi người gặp em ấy rồi, nhất định cũng sẽ thích, con người em ấy vô cùng đơn thuần, ngoại hình cũng đẹp, rất hiểu chuyện."
"Có thời gian thì hẹn cậu ấy ra ngoài gặp mặt một chút." Tôn Diểu nói.

Cô nhìn bà nội Quý, thấy bà nội ngầm cho phép, lại nói: "Nếu như sau này các con có duyên phận có thể ở bên cạnh nhau lâu dài, vậy người kia cũng phải hoà hợp với đại gia đình chúng ta chứ, bà nội vẫn yêu con nhất. Ý của bà không phải là can thiệp vào chuyện của con, có điều hôn nhân yêu đương không phải chỉ là chuyện của hai người, con thích dĩ nhiên là quan trọng nhất, hoà hợp với người nhà cũng rất quan trọng."

"Nếu mọi người không đồng ý, con sẽ không đoạn tuyệt quan hệ với nhà chúng ta, sau đó dọn ra ngoài ở với cậu ta đó chứ?" Bà nội hỏi.

Quý Hàn Bách cười: "Có phải bà xem phim nhiều rồi không? Bà yên tâm đi, người cháu trai bà thích sẽ không kém đâu, chắc chắn bà cũng sẽ thích."

Gu của hắn và bà nội Quý vô cùng nhất trí, bà nội Quý nhất định sẽ thích Phó Lâm, Phó Lâm chính là hình tượng cháu trai lí tưởng của bà.
Quý Hàn Bách vốn tưởng rằng chuyện tìm bạn trai sẽ có sóng to gió lớn, không ngờ khả năng tiếp nhận còn dễ dàng hơn so với hắn nghĩ.

Điều này quả thật phải cảm tạ Mạnh Tiểu Kiều.

"Giờ vẫn còn hơi sớm." Quý Hàn Bách nói: "Một thời gian nữa đi, cháu tìm cơ hội đưa cậu ấy về nhà."

Hắn phải nói cho Phó Lâm chuyện nhà mình rất giàu có trước đã.

Không biết Phó Lâm có thấy tức giận không, cảm thấy hắn lừa gạt cậu.

Có điều lúc đầu hắn giả nghèo cũng đã tính đến vấn đề này, hắn cảm thấy mấy người nghèo giả giàu yêu đương, khi bị phát hiện nhất định sẽ sụp đổ, nhưng người giàu giả nghèo mà yêu, sau khi thân phận bị bại lộ cũng không đến nỗi suy sụp... Dù hắn sống trong tháp ngà voi thì vẫn biết thời buổi này người giàu cũng phân ra nhiều loại.

Có điều hắn không phải loại giàu có như vậy, mà là vô cùng giàu có, vẫn phải từ từ nói với Phó Lâm.
Giàu quá nói chung cũng chưa chắc đã là chuyện gì tốt, Phó Lâm của hắn nhìn qua là biết không phải người ham tiền, có lẽ sẽ cảm thấy hắn quá giàu có, vì vậy mà cảm thấy áp lực nữa.

Phải khiến cho Phó Lâm yêu hắn hơn mới không sợ cậu chạy mất.

Sau khi Quý Hàn Bách đi khỏi, bà nội Quý thở dài một hơi.

Tôn Diểu an ủi bà nói: "Yêu thật lòng không phân biệt giới tính đâu ạ, giờ đã có rất nhiều quốc gia cho phép kết hôn đồng tính. Hàn Bách thích mới là quan trọng nhất mẹ ạ."

Bà nội Quý than thở: "Cha nó trăng hoa như vậy, sao đến đời con trai lại đổi tính chứ?"

Tôn Diểu nghe cũng có chút lúng túng.

Đúng như vậy, một đống lớn phụ nữ của Quý Minh, khuyết điểm duy nhất của gã là mê nữ sắc. Quý Hàn Bách thân là con trai gã thì hoàn toàn trái ngược, phong cách thận trọng không nói, còn không thích phụ nữ, thích đàn ông.
"Được rồi." Bà nội Quý đứng dậy nói: "Ít nhất thì nó không phải là một người vô tính luyến ái(*), không phải lo lắng nó cô độc nốt quãng đời còn lại rồi."

(*) Vô tính luyến ái là không bị hấp dẫn tìиɦ ɖu͙ƈ, hoặc không hay ít quan tâm đến các hoạt động tìиɦ ɖu͙ƈ. Nó có thể được xem là sự không có, hoặc là một trong những xu hướng tính dục, bên cạnh dị tính, đồng tính, song tính và toàn tính.

Tôn Diểu cười, nói: "Vẫn là mẹ hiểu rõ cháu nó nhất."

Bà nội Quý nhìn vào bức ảnh chụp chung trong điện thoại, "Ngoại hình thằng bé này rất có sức sống ha."

Thẩm mỹ của cháu trai bà vẫn đang online.

Trên đường trở về, Quý Hàn Bách nhận được điện thoại của Lưu Béo.

"Mai tao cũng không phải đi làm nữa sao?"

"Mai mày phải tới." Quý Hàn Bách nói: "Mày không có ở đây cũng không được."
Lưu Béo nói: "Nghe giọng của mày, hình như gặp phải vấn đề rồi?"

"Ngày nào cũng chỉ có hai đứa tao ở bên cạnh nhau, em ấy lại không thích dính lấy tao, tao cũng không biết nên nói gì với em ấy."

"Mày sẽ không cả ngày chỉ ở trong quán với nhau chứ?"

"Vậy còn có thể đi đâu?"

"Hey anh trai, mày đang yêu đó nha, đương nhiên là phải đi đến chỗ của mấy người yêu nhau rồi. Ở quán sửa xe, chúng mày là quan hệ công việc, ra khỏi quán, hai chúng mày mới thật sự là tình nhân. Mời cậu ta đi xem phim đi."

Sao Quý Hàn Bách lại không nghĩ ra nhỉ?

Hắn lập tức dùng điện thoại đặt vé xem phim, đúng lúc đang chiếu poster phim, có loại thích hợp cho cặp tình nhân xem, một bộ là phim tình cảm, còn một bộ là phim kinh dị.

Hắn suy nghĩ một lúc lâu, vẫn là chọn bộ phim tình yêu. Lần đầu tiên xem phim mà chọn phim kinh dị có lẽ không được hay cho lắm, không đủ may mắn. Hắn thấy bộ phim tình yêu kia trông có vẻ rất ngọt ngào.
Lưu Béo tiếp tục bày chiêu cho hắn qua Wechat: "Chọn suất chiếu ít người ấy, chỗ ngồi không nên quá gần màn ảnh, tốt nhất là chọn hàng thứ nhất thứ hai sau cùng, đảm bảo phía sau không có ai."

"Như vậy không phải quá gần chỗ cuối sao, sao không phải ngồi ở chỗ cao chứ?"

Lưu Béo ngay cả phát biểu cũng đổ mồ hôi lạnh: "Anh hai à, mày đi xem phim hay là đi cua Lâm Lâm?"

"Lâm Lâm cái chym." Quý Hàn Bách nói: "Mày bớt gọi thân thiết như vậy đi."

Lưu Béo cười lại: "Trong góc mới làm được việc."

"Không phải rạp chiếu có camera hồng ngoại sao?"

"ĐM, quan tâm đến cái đó làm gì, ra rạp chiếu biết ai với ai, với cả mấy nhân viên làm việc chắc chắn đã từng thấy mấy chuyện như thế này rồi." Lưu Béo nói: "Mẹ mày, sao mày nhát gan quá vậy, nhát gan mà còn muốn sớm được ăn thịt, liều ăn nhiều(*), mày có biết không?"
(*) 饿死胆小的撑死胆大: Kẻ hèn nhát chết vì đói, kẻ gan dạ chết vì no

Quý Hàn Bách lập tức mua ghế chính giữa hàng cuối cùng.

Hắn chọn một rạp chiếu phim ở ngoại ô, rạp này vốn đã ít người, suất chiếu mười một giờ rưỡi lại càng ít người hơn.

Sau khi đặt xong vé, hắn gửi tin nhắn lại cho Lưu Béo: "Bình thường không cùng mày nói nhiều về mấy cái này, không ngờ mày tâm địa gian xảo như vậy, dùng chiêu này thì chắc là đã cua được không ít em gái nhà lành rồi chứ gì?"

Lưu Béo reply: "Ăn cháo đá bát, thằng chó."

Quý Hàn Bách suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn hỏi: "Lúc hôn môi với bạn gái, mày có luồn đầu lưỡi vào không?"

Lưu Béo nhắn lại: "Mày muốn làm gì?"

"Không, tao hỏi xíu thôi. Phó Lâm nói tao hôn quá mạnh."

Lưu Béo chậc chậc chậc mấy tiếng, nói: "Nhà cũ lửa cháy mà."
"Nghiêm túc chút đi."

Lưu Béo mới nghiêm túc nói: "Tao cảm thấy con người của Phó Lâm tương đối lãnh đạm, hẳn là kiểu không có thủ đoạn gì trên giường, mày dùng nhiều thủ đoạn cậu ta có thể sẽ không thể tiếp thu nổi, tương đối truyền thống đó. Kiểu người này phải từ từ dẫn dắt mở mang, không thể vừa mới lên đã như lửa đốt, cậu ta sẽ cảm thấy mày gấp gáp, ấn tượng không tốt. Mày vẫn nên tém tém lại đi, người anh em, tương lai chúng ta còn dài mà, sau này vẫn còn cơ hội. Không phải mày nói muốn khiến cho cậu ta không thể rời bỏ mày sao? Nói thật, lúc cậu ta thật sự không thể rời bỏ mày, mày cũng không cần phải làm gì, tự cậu ta sẽ leo lên người mày thôi. Người mà đã yêu đến chết đi sống lại rồi, chuyện gì cũng làm được."

Phó Lâm sẽ có ngày yêu hắn đến chết đi sống lại sao? Ý loạn tình mê vì hắn, không còn giống bản thân mình nữa?
Một người lãnh đạm như vậy, trở thành con thiêu thân vì hắn.

Quý Hàn Bách nghĩ ngợi, phát hiện ra mình không được nghĩ chi tiết nữa, không chịu nổi.

Nhớ quá đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi