VỢ NUÔI


"Có về nhà không?"
Vương Tư Ngôn thấy Chiêu Thần lâu quá vẫn chưa dứt ra khỏi đám bạn nên đã bước đến hỏi cô.

Ngước mắt lên nhìn, hai ánh mắt giao nhau, Chiêu Thần đương nhiên không dám trái ý mà ngoan ngoãn nghe lời theo anh vào xe để về nhà.

Ở gần anh cũng đã 7 năm trời, nếu nói về đạo lí thì anh cũng xem như là người có công dưỡng dục và chăm sóc cho cô.

Đối với cô mà nói, lời của anh nói ra chính là lệnh, không nên hỏi nhiều cũng không nên làm trái.
Ống điện trên tay Vương Tư Ngôn vừa sắp cạn thì Chiêu Thần đã ở ngay bên cạnh mình, nên nó liền đầy trở lại.

Lúc này, cô mới bắt đầu có những thắc mắc.
"Chú Ngôn này.

Tại sao chú lại bị trúng độc vậy?"
Anh vẫn nhìn về phía trước, giọng lạnh lùng.
"Hỏi làm gì?"
"Tôi tò mò chút thôi.

Chú không muốn trả lời cũng được, tôi không hỏi nữa."
Thời gian 7 năm đối với Chiêu Thần là dài chứ không ngắn.

Trong 7 năm đó điều kiện của cô đủ đầy cũng như bao người khác, duy chỉ có vấn đề học hành và giờ giấc đi lại thì bị quản lí rất nghiêm.

Cô không có ý trách móc Vương Tư Ngôn quản giáo mình quá chặt, vì mong muốn của cô bây giờ cũng chính là phải học thật chăm chỉ, trở thành nhà nghiên cứu tài giỏi để điều chế thuốc giải của Nhục Chi Độc.

Ban đầu anh còn nghĩ cô chỉ nói rồi thôi, không ngờ cô lại quyết định như thế thật.

Chỉ vì một lần cứu mạng ở khu vui chơi, mà Chiêu Thần xem anh như là ân nhân, là người tái sinh ra cô lần nữa.

Bầu không khí đang im lặng, thì bỗng nhiên Vương Tư Ngôn lên tiếng.
"Ở bên cạnh tôi có thấy hối hận không?"
Cô quay sang nhìn, thấy được góc nghiêng hoàn hảo của anh, chớp mắt một cái.
"Chú cho tôi nhiều thứ như vậy, còn cứu sống tôi, tại sao tôi phải hối hận?"
Từ lúc mang cô về nhà đến bây giờ, chuyện đời tư của cô trước đây anh cũng đã cho người điều tra không ít.

Chiêu Thần bây giờ lớn lên thông minh lại hiểu chuyện, còn trông có vẻ rất cứng cỏi, khiến anh cũng không quá phải bận tâm.
Sắp tới nhà trường có tổ chức buổi cắm trại dành cho sinh viên toàn khoa nghiên cứu, Chiêu Thần được hết người này đến người khác năn nỉ tham gia.

Cô không phải không muốn đi, nhưng nghĩ đến tình trạng của Vương Tư Ngôn ở nhà, lòng lại lo lắng không yên tâm được.

Anh biết tin này, đã gọi cô xuống phòng khách để nói chuyện một chút.
"Tại sao không đi cắm trại?"
Chiêu Thần lắc đầu.
"Không được.

Buổi cắm trại diễn ra vào hai ngày cuối tuần, như vậy thì gần với ngày Nhục Chi Độc phát tán."
"Nếu tôi đi rồi, chú phải làm sao?"
Vương Tư Ngôn nhìn cô một lúc rồi lại đưa tay về phía cái bình nước lọc trên bàn, rót ra một ly cầm trên tay.
"Tôi tự sắp xếp được.

Cứ đi đi."
Chiêu Thần nhìn anh ngồi thong thả uống nước, cảm thấy không thoải mái.

Cô chu toàn mọi thứ lo lắng cho anh như vậy, vậy mà anh một chút chú ý đến bản thân mình cũng không có.
"Sắp xếp thế nào? Chú có thuốc giải sao? Buổi cắm trại đó không đi thì có sao chứ?"
"Tôi không muốn đi thì tại sao chú phải muốn tôi đi?"
Rầm.
Tiếng đập mạnh tay xuống bàn làm Chiêu Thần im bặt.

Quả thực là cô đã mất kiềm chế nên bắt đầu nói năng lớn tiếng, không phải với anh rồi.

Từ trước đến nay cô đều nghe lời anh không có ý chống đối, đây là lần đầu tiên cô như vậy.

Vương Tư Ngôn nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng.
"Mạnh miệng lắm rồi nhỉ?"
"Tôi đã bảo tôi tự lo được.

Dù sao đây cũng là bữa cắm trại cuối cùng của năm hai rồi.


Đi đi."
"Nhưng mà..."
Chiêu Thần định nói rồi lại thôi, đứng dậy bỏ đi lên lầu.

Vương Tư Ngôn nhìn theo bóng lưng của cô, ngã người ra ghế sô pha.

Anh nhận thấy được, dường như Chiêu Thần đang vì anh mà bỏ lỡ quá nhiều thứ, từ các cuộc gặp gỡ với bạn bè cho đến những buổi giao lưu ngoại khoá.

Cô chỉ mới 17 tuổi, cái tuổi rực rỡ của thời niên thiếu đầy những ước mơ và hoài bão.
Nhục Chi Độc đối với anh mà nói, giải cũng được, không giải cũng không sao.

Dù gì trước đây khi Chiêu Thần chưa xuất hiện, anh cũng một mình chịu đựng mà vượt qua nó.
Hôm sau thu dọn quần áo chuẩn bị cho buổi cắm trại, Chiêu Thần thức cả đêm nghiên cứu xem làm sao để khi cô đi rồi Vương Tư Ngôn ở nhà vẫn an toàn.

Nhưng đây là chuyện không thể nào, trừ khi cô ở ngay bên cạnh anh còn bằng không mọi cách khác đều vô ích.

Anh đẩy cửa đi vào, tay cầm một ly sữa nóng đặt ở trên bàn rồi nói.
"Còn nóng.

Uống đi."
Chiêu Thần nhìn anh với ánh mắt nài nỉ.
"Chú.

Tôi không muốn đi."
Vương Tư Ngôn đưa mắt nhìn cô gái đang ngồi trên giường, khoảng cách này khiến anh phải hơi cúi đầu xuống.

Chiêu Thần thật sự không muốn chỉ vì sự vui vẻ nhất thời mà làm anh nguy hiểm tính mạng.

Cô nhìn anh, đôi mắt đen long lanh nước.
"Tôi ở đó mà cứ thấy không yên tâm thì cũng đâu còn vui vẻ gì nữa?"

Dang tay ra ôm lấy người Vương Tư Ngôn, Chiêu Thần muốn làm nũng để được xin ở nhà.
"Xin chú đấy.

Tôi không thể bỏ mặc chú được đâu."
Anh đứng ngây người, nhìn đỉnh đầu của cô gái nhỏ đang ôm thân mình cứng ngắt không buông.

Không biết từ bao giờ, mà anh đã quen với sự hiện diện của Chiêu Thần trong căn nhà này rồi.

Dù sao cũng tận 7 năm trời, thời gian dài như vậy nhìn cô dần dần trưởng thành, hoạt bát, xinh đẹp lại đáng yêu, cô gái như cô có lẽ cũng được rất nhiều người ái mộ.
Vương Tư Ngôn đứng ở đó lên tiếng.
"Không đi thì thôi.

Bỏ ra đi."
Chiêu Thần ngẩng đầu nhìn anh cười tươi hỏi.
"Thật không? Chú cho phép đấy nhé."
Vương Tư Ngôn trầm mặt gật đầu.

Cô không những không chịu buông ra còn ôm người anh ngồi đó mà lắc lư qua lại.
"Chú Ngôn.

Cảm ơn chú.

Chú là nhất.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi