VỢ ƠI, ĐỪNG ĐI NỮA! ANH SAI RỒI!

Chương 101:

 

Không biết lúc này trong lòng anh ta lại dâng lên cảm xúc gì, trước khi cửa thang máy hoàn toàn khép chặt lại vội vàng ấn vào nút bên cạnh, cửa thang máy lần thứ hai mở ra, bản thân Hà Dĩ Phong liền nhanh chóng đi vào trong.

 

“Quên đi quên đi, nhìn em thành ra thế này thật đúng là làm cho tôi không yên tâm chút nào, tôi tiễn em một đoạn vậy.”

 

Trong lòng Hà Dĩ Phong rối rắm không thôi, cứ đứng bên cạnh Dương Họa Y lắm bầm không ngừng: ” y không được không được, tôi vẫn nên đưa em về nhà, nếu trên đường em lại xảy ra chuyện gì thì đều là lỗi của tôi mất.

 

Anh ta lảm nhảm không ngừng nhưng lại cố tình không đề cập tới chuyện của Nhan Từ Khuynh, vẫn luôn phiền phức cằn nhằn dặn dò cô phải cần thận, sợ cô gặp phải chuyện không may.

 

Dương Họa Y không kìm lòng nổi, ngồi xồm trong thang máy khóc nấc lên, dáng vẻ tội nghiệp của cô chẳng khác gì một đứa trẻ bị người khác cướp đi món đồ mà nó yêu thích.

 

Từ nhỏ đến lớn Hà Dĩ Phong chưa từng gặp qua người phụ nữ nào khóc đến thương tâm như vậy, tay chân anh luống cuống muốn kéo cô đứng lên, sau cùng lại nghĩ dù gì hiện tại cô vẫn là vợ của Nhan Từ Khuynh, nếu như mình động tay động chân quá mức lại có vẻ không được thích hợp.

 

Bây giờ làm cách nào cũng không ồn, Hà Dĩ Phong chỉ đành đứng bên cạnh trưng ra một bộ mặt lạnh lùng.

 

Anh ta cũng thật lòng không còn cách nào khác, chỉ có thể liên tục cằn nhằn nhắc nhở cô: “Em đừng khóc nữa mà, khóc dữ quá son phấn trên mặt sẽ trôi hết đấy, đến lúc đó không khéo đi ra đường lại hù chết người ta.”

 

Người phụ nữ ngồi xổm trên mặt đất khóc lóc giờ đây đã yên tĩnh hơn một chút, rầu rĩ trả lại cho anh một câu: “Tôi không có trang điểm.”

 

Sau đó lại tiếp tục lớn tiếng khóc nấc lên.

 

“Không trang điểm sao, em không trang điểm mà da mặt lại tốt như vậy, chắc chắn là người đẹp trời sinh, em nếu còn khóc nữa, còn khóc nữa thì… Ừm… thì sẽ…”

 

Không có kinh nghiệm an ủi người khác, hơn nửa ngày trời Hà Dĩ Phong mới nghẹn ra được bốn chữ chẳng đâu vào đâu: “Sẽ bị xấu đấy.”

 

Thang máy xuống tới tầng một, cửa thang máy mở ra, mọi người nghe thấy tiếng khóc phát ra từ trong này nên đều đưa mắt nhìn sang đây.

 

Hà Dĩ Phong nhìn thấy một đám nhân viên tò mò liền tức giận quát lớn: “Nhìn cái mà nhìn, chưa thấy người ta khóc bao giờ hay sao mà nhìn cái gì! Ai đang làm gì thì thành thật làm tiếp cho tôi!”

 

Anh ta thở dài, đơn giản đưa tay tùy tiện đóng lại cửa thang máy, không còn cách nào khác đành ngồi xổm xuống bên cạnh cô.

 

Có lẽ chờ cho cô khóc xong thì mọi chuyện cũng sẽ ồn thôi.

 

Hình như anh ta đã từng nghe người khác nói, nếu như một người phụ nữ gặp phải chuyện buồn, cứ đề cho họ khóc một trận thỏa thích là được.

 

Thế nhưng Dương Họa Y vẫn cứ cuối đầu khóc liên tục, đã hai mươi phút trôi qua mà vẫn chưa có dấu hiệu muốn ngừng lại, Hà Dĩ Phong lo lắng cô khóc đến nỗi hai mắt cũng đều sắp mù luôn rồi, anh ta cảm thấy đôi mắt kia rất đẹp, khóc đến hỏng mất thì thật là đáng tiếc.

 

Hà Dĩ Phong cắn răng một cái, đem người phụ nữ đang cuộn người ở một góc thang máy xốc lên: “Đừng khóc nữa mà Dương Họa Y, em có biết rằng thứ vô dụng nhất trên thế gian này chính là tự mình khổ sở khóc lóc hay không? Em có thề thử thay đổi chính mình, cũng có thể đi thay đổi người khác, thế nhưng những chuyện này đều cần em tự tay làm, không phải chỉ ngồi đây khóc lóc là giải quyết xong mọi chuyện, em có hiểu hay không?”

 

Cô vẫn cứ khóc thút thít, đôi mắt giống như tràn ngập mong đợi nhìn về phía anh, khổ sở trong lòng cũng không có cách nào nói ra thành lời.

 

Hà Dĩ Phong thở dài, mu bàn tay xoa xoa nước mắt trên mặt cô: “Nhìn dáng vẻ của em bây giờ kìa, hai mắt sưng đỏ như hai quả đào. Lát nữa đi ra đường thế nào cũng bị người ta cười cho.”

 

Cô khóc thút thít: “Vậy… vậy… làm sao bây giờ?”

 

“Không phải em mới là người khóc sao? Chuyện này làm sao tôi biết được?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi