VỢ ƠI, ĐỪNG ĐI NỮA! ANH SAI RỒI!



Bạch Điển Quân vội vã lái xe đến chỗ đó rồi bước vào.

Nhan Từ Khuynh ngồi một mình, tay lắc nhẹ ly rượu vang, gương mặt trầm mặc.

- Này, vợ cậu sao rồi? Cô ấy khỏe hơn chưa? Có ai chăm sóc cô ấy chưa mà cậu ra đây ngồi thế này? Đừng bảo với tôi là cậu để cô ấy ở gần Liễu Nhi đấy nhé?
- Cậu hỏi lắm thế? Vợ tôi hay vợ cậu mà cậu quan tâm nhiều thế? - Nhan Từ Khuynh nhíu mày.

- Bạn thân của bảo bối nhà tôi thì tôi vẫn phải quan tâm chứ! - Bạch Điển Quân vừa rót rượu cho mình vừa nói.

- Không liên quan! - Nhan Từ Khuynh đặt mạnh ly rượu xuống bàn.

- Thôi nói đi! Sao hôm nay có nhã hứng rủ tôi ra đây ngồi vậy? - Thấy tình hình không ổn, Bạch Điển Quân liền đổi chủ đề.

- Cậu nói xem, bây giờ Tiểu Nhi về rồi, tôi phải làm sao? - Nhan Từ Khuynh lại tiếp tục rơi vào trầm mặc.

- Sao là sao? Tôi cũng nghe nói là Liễu Nhi đã về và đang ở nhà cậu đúng không? Tại sao không đưa cô ta về ở với bố mẹ cô ta ấy, đưa về nhà của Nhan thiếu phu nhân làm gì? - Bạch Điển Quân có chút bất mãn.

- Tiểu Nhi muốn ở đó...!
- Thôi đi! Cậu từng tâm sự với tôi cậu đã yêu Họa Y rồi.

Vậy bây giờ Liễu Nhi quay về cậu không dứt khoát với cô ta được sao?
- Đúng là bây giờ tôi rất yêu Họa Y, rất muốn ở cạnh cô ấy nhưng Tiểu Nhi...!tôi vẫn...!tôi cần thời gian để giải quyết chuyện này...!

- Sợ nói ra cô ta sẽ bị tổn thương chứ gì?
- Dù gì cô ấy mới quay về mà...!
- Quay về thì đã sao? Mới quay về với cậu nhưng biết đâu cô ta đã về đây một thời gian rồi giờ mới đến tìm cậu hay có thể...!cô ta vẫn ở đây suốt 6 năm?
- Ý cậu cho là Tiểu Nhi nói dối tôi?
- Tôi không biết cô ta đã nói những gì với cậu nhưng đó là suy nghĩ của tôi.

Nếu có xúc phạm đến cô ta thì tôi xin lỗi!
Cả hai cùng rơi vào khoảng im lặng.

Chỉ còn lại tiếng rượu được rót vào ly vang lên.

- Ban nãy...!vợ tôi có đòi ly hôn...!- Nhan Từ Khuynh đột nhiên nói.

Gương mặt lạnh băng ấy thoáng chút buồn.

- Vậy càng tốt! Ly hôn có khi sẽ khiến cô ấy sống tốt hơn!
- Nhưng tôi không muốn...!
Cả hai lại im lặng.

Một lúc sau, Bạch Điển Quân lên tiếng:
- Cậu có thể kể cho tôi nghe Liễu Nhi đã nói gì với cậu được không?
- Được...!
Mất một lúc Nhan Từ Khuynh mới kể xong.

Bạch Điển Quân cũng im lặng một lúc mới lên tiếng:
- Giờ có khuyên cũng chưa chắc đã giúp được cậu.

Tôi chỉ có thể nhắc cậu là hãy điều tra lại vụ đã xảy ra trước ngày cưới của hai người đi! Còn bây giờ đợi bao giờ Họa Y xuất viện thì tạm thời đưa cô ấy về nhà của bố mẹ cậu, dù gì cô ấy cũng hẹn bố mẹ cậu tháng sau họ về đúng không?
- Ừ...!Có khi tôi sẽ làm vậy.

Mà sao phải điều tra lại chuyện đó? Cậu nghi ngờ Tiểu Nhi?
- Thông minh có khác! Không giấu cậu, tôi đã nghi ngờ Liễu Nhi rất lâu rồi.

Nhưng cứ nghĩ cô ta đã chết với lại sợ cậu còn nặng tay với Họa Y hơn nên tôi cũng chưa dám điều tra.

Mà ít ra tôi có đoạn camera quay lại lúc hai người đó nói chuyện trước khi nó bị ai dó xóa.

Nếu muốn xem thì bây giờ về tôi gửi cho cậu.


- Cũng được.

- Giờ về đi! Tôi cũng không thể đi lâu được đâu! Để Tiểu Ngọc ở nhà một mình tôi không an tâm.

- Cậu về trước đi, tôi ở đây thêm lúc nữa.

- Thế tạm biệt...!
Không lẽ năm đó thực sư có uẩn khúc gì mà anh không biết sao? Mà ban nãy Bạch Điển Quân có nói anh ta còn có một đoạn camera quay lại hai cô gái kia nói chuyện với nhau trước khi bị xóa.

Không phải anh cũng có một đoạn sao? Ngay sau khi đưa Liễu Nhi vào viện, anh đã cho người đi lấy ngay đoạn camera đó.

Hay thực sự là có người đã nhúng tay vào?
Nhan Từ Khuynh không nghĩ nhiều nữa mà đứng dậy thanh toán rồi rời đi.

Trên đường về, anh có đi ngang qua bệnh viện.

Chiếc xe dừng lại.

Anh rất muốn vào thăm cô xem tình hình cô ra sao rồi nhưng lại nghĩ đến chuyện cãi nhau ban nãy, anh lại sợ cô nổi giận nên chỉ đành gọi cho trợ lí.

"Dạ thưa Nhan thiếu?"
- Họa Y sao rồi?
"Dạ thiếu phu nhân...!vừa mới làm cấp cứu xong ạ!"
- Sao cơ? Cô ấy bị sao? - Nhan Từ Khuynh sợ hãi vội mở cửa xuống xe.

"Thiếu phu nhân bị xuất huyết phổi..."
"Anh đang nói chuyện...!với ai thế?..."

Nhan Từ Khuynh vừa đặt một chân xuống xe thì bỗng khựng lại khi nghe thấy giọng nói yếu ớt đó.

"Dạ...!là thiếu gia gọi...!hỏi thăm người..."
"Bảo hắn là tôi sắp...!gặp bố mẹ tôi rồi...!về ăn mừng với...!Nhan thiếu phu nhân...!dần đi..."
"Thiếu phu nhân..."
"Choang"
"Tôi đã nói là...!cấm gọi tôi là...!thiếu phu nhân cơ mà..."
Tiếng thủy tinh vỡ làm tim anh thắt lại.

Cô thực sự tức giận đến vậy sao? Nhưng mà...!cô ấy lại vừa làm cấp cứu vì xuất huyết phổi...!
"Thiếu gia...!Người còn ở đó không?"
- Tôi đây!
"Người nên ở nhà đi! Đừng đến đây.

Tôi sẽ chăm sóc cho thiếu phu nhân thật cẩn thận.

Bây giờ người đến e là..."
- Được rồi! Phiền cậu!
Nhan Tư Khuynh cúp máy nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía bệnh viện.

Anh càng lúc càng muốn gặp cô nhưng sợ cô sẽ tức giận đến mức sinh bệnh nên anh chỉ còn cách theo dõi quan tâm cô từ xa mà thôi....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi