VỢ ƠI, ĐỪNG ĐI NỮA! ANH SAI RỒI!

Chương 232:

 

Nghĩ lại, bọn hắn ghét nhất những người phụ nữ như vậy, bọn hắn không có tiền thì thế nào? Bọn hắn không đẹp trai thì thế nào?

 

Chẳng phải hai chân của những người phụ nữ này sẽ chuyển hướng sao, tại sao lại không vừa mắt bọn họ.

 

Giọng điệu nói chuyện trời đất của hai người này không đúng, ánh mắt nhìn cô cũng không thích hợp.

 

Dương Nhã Tuyết  rụt cổ lại ngồi lui vào trong một góc, ánh mắt cô ta chán ghét nhìn lướt qua hai người kia.

 

Chiếc xe này ngồi không thoải mái chút nào, hình như là loại xe kém nhất. Hạng người như vậy mà lại nhìn mình bằng ánh mắt ghét bỏ như người ta thấy ruồi nhặng.

 

Nếu không phải là bởi vì đón xe không được thì cô ta sẽ không lên chiếc xe rách rưới này đâu.

 

Ánh mắt miệt thị của Dương Nhã Tuyết  đúng lúc bị hai người đàn ông nhìn thấy được, bọn hắn nhìn nhau cười một tiếng.

 

Lái xe một lúc lâu, Dương Nhã Tuyết  mới phát hiện hướng này hoàn toàn không phải là hướng đi về nhà của cô ta: “Đây không phải là nơi tôi muốn đến, tôi muốn đến nhà họ Dường ở phía nam! Lỗ tai của mấy người điếc rồi nên không nghe rõ sao?!”

 

“Em gái à, cũng không phải là anh đồng ý chở em đến đấy.”

 

Tên mập lùn cũng không đành lòng, ôm chặt lấy Dương Nhã Tuyết , cánh tay mập mạp sờ soạng trên thân thể của cô ta, mò vào trong ngực của cô ta, sau đó chửi thể một tiếng: “Qủa nhiên là con điếm, ngay cả nội y cũng không mặc mà ra đón khách” Hắn cảm nhận được xúc cảm mềm mại, lực xoa ngực càng lúc càng mạnh.

 

Chủ xe dâm tà cười một tiếng: “Thoải mái không?”

 

“Thoải mái, đợi chút nữa cậu cũng thử xem thì biết được cảm giác như thế nào.”

 

“Dừng xe! Tôi muốn xuống xe! Thả tôi xuống xe!”

 

Đến giờ Dương Nhã Tuyết  mới biết sợ hãi, nhưng mà đã là quá chậm.

 

Người đàn ông đẩy ngã cô ta lên ghế sau, đè lên người của cô ta, xé rách luôn cả áo ngủ viền ren mỏng manh của cô ta.

 

“Thả tôi ra! Loại rác rưởi như anh lấy tư cách gì vào đụng vào tôi! Anh biết tôi là ai không? Nhan Từ Khuynh là anh rể của tôi! Tôi là con gái thứ hai của nhà họ Dường, nếu anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn!”

 

“Cô xem tôi là đứa con nít lên ba à? Nếu thật sự cô có năng lực như thế thì sao lại có thể bị ném ra ngoài như rác rưởi vậy, còn phải cản xe của chúng tôi.”

 

Tên đàn ông mập lùn hoàn toàn không tin, hắn kéo.

 

khóa quần của mình.

 

“Dừng xe! Xuống Xe! Tôi muốn xuống xe!”

 

Chủ xe hỏi một câu: “Thật sự là cô muốn xuống xe?”

 

Dương Nhã Tuyết  rưng rung nước mắt: “Tôi muốn xuống,xe!”

 

“Được, cho cô xuống xe.” Chủ xe đạp phanh lại, dừng lại xe ở bên đường: “Mập, lôi cô ta ra ngoài.”

 

Tên mập cầm quần lên, vẻ mặt khó hiểu: “Này, anh muốn buông tha cho người phụ nữ này thật sao?”

 

“Tôi trông có vẻ giống như người tốt lắm sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi