VỢ ƠI, ĐỪNG ĐI NỮA! ANH SAI RỒI!

Chương 295:

 

Nếu như cô ấy thật sự có lỗi với anh một lần, ngược lại anh còn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, vì sao lại không thể chấp nhận chứ? Ít nhất như vậy, bọn họ có thể bình đẳng một chút.

 

Chỉ là Dương Họa Y quá tốt, tốt đến mức khiến anh rất hổ thẹn.

 

“Mẹ, bất kể như thế nào, con sẽ không rời xa cô ấy đâu, Dương Họa Y là vợ của con, hiện tại là như thế, tương lai cũng là như thế”

 

Không ngờ con trai lại nói ra những lời khẳng định như vậy, Hoàng Ánh ngây ngẩn cả người.

 

“Con yêu cô ta đến vậy ư?”

 

“Đúng vậy, con yêu cô ấy, rất rất yêu.”

 

Hoàng Ánh không hiểu được sao bỗng nhiên con trai mình cứ như là bị bỏ bùa vậy, lòng dạ đều để trên người Dương Họa Y, rõ ràng trước kia vẫn luôn là bộ dạng không thèm đoái hoài gì đến cô, thậm chí ghét bỏ cô.

 

Dương Họa Y mới trở vê nửa năm nhưng đã tóm gọn anh vào trong tay.

 

Dương Họa Y có thật sự đơn thuần hay là thủ đoạn cao thâm?

 

Bà không thể hiểu được.

 

“Mẹ, mẹ đừng can thiệp vào chuyện giữa vợ chồng con nữa, bây giờ chúng con đang rất hạnh phúc”

 

“Mẹ thấy con chắc là bị bỏ bùa rồi!” Người bị cắm sừng mà vẫn vui vẻ chịu đựng kia có còn là con trai của bà nữa hay không?

 

“Có lẽ là vậy. Nhưng mẹ à, thật sự mỗi ngày con đều cảm thấy rất may mắn. Nếu không phải con kịp thời phát hiện ra chân tướng, lỡ như đánh mất cô ấy thật rồi, sau này con có hối hận cũng không biết còn có thể trở về như cũ không.” Nhan Từ Khuynh nói.

 

“Con có ý gì?”

 

“Chuyện của ba năm trước là do con vẫn luôn hiểu lầm cô ấy. Con có lỗi với cô ấy”

 

“Áy náy không phải là yêu! Nhà họ Nhan chúng ta có thể bồi thường! Mấy năm qua, khoản trợ cấp tài chính mà nhà họ Nhan cung cấp cho nhà họ Dường từ lâu đã đủ để đền đáp phần ân nghĩa này. Nếu Dương Họa Y cảm thấy vẫn chưa đủ, chúng ta có thể đưa thêm một trăm triệu tệ để chấm dứt món giao dịch này. “

 

“Mẹ, con yêu cô ấy, con thật sự yêu cô ấy, không liên quan gì đến chuyện áy náy cả”

 

“Quân!”

 

“Cho con một cơ hội nữa để con và cô ấy được sống bên nhau, được không?”

 

Hoàng Ánh không lay chuyển được con trai, chỉ có thể gật đầu: “Thế nhưng nếu như còn có lần sau, mẹ nhất định sẽ không dễ dàng cho qua như vậy đâu.”

 

“Không có lần sau nữa”

 

Đúng lúc bà chuẩn bị cúp điện thoại, Nhan Từ Khuynh lại nói: “Mẹ, còn có một việc, con muốn xin mẹ: Anh đã dùng chữ “xin”.

 

Đứa con cao ngạo này của bà từ khi nào đã biết nói chữ “xin” với người ta?

 

“Cô ấy muốn trở về nhà họ Nhan để thăm mẹ, đến lúc đó, xin mẹ hãy đối xử với cô ấy tốt một chút, cho dù không thể được giống lúc trước nhưng ít nhất cũng đừng xỉa xói cô ấy bằng mấy chuyện này, được không ạ?”

 

“Quân, con trúng tà thật rồi!”

 

Hoàng Ánh nổi giật đùng đùng cắt đứt điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi