VỢ ƠI, ĐỪNG ĐI NỮA! ANH SAI RỒI!

Chương 300:

 

“Nhìn thấy em, anh liền không nhịn được nghĩ về mấy cái đó”

 

Nói giống như trong mấy video cô là kẻ trêu ghẹo vậy.

 

Nhìn thấy ánh mắt mờ ám của anh, cô cũng không định nhìn nữa, vừa chuẩn bị đi, liền bị Nhan Từ Khuynh kéo vào ngồi trên đùi anh, ghé sát vào tai cô, hơi thở ấm áp phả vào gò má mỏng manh và nhạy cảm của cô.

 

“Vừa nhìn thấy em, anh liền nhớ đến nốt ruồi đỏ trên ngực em” Vừa nói, giọng nói càng trầm hơn, đến hơi thở cũng trở nên nặng nề: “Còn vết bớt màu hồng kích thước bằng móng tay trên mông em”

 

Lệ Họa Y giật mình: “Anh điên rồi, đây là văn phòng đấy”

 

Tài liệu vương vãi dưới đất, anh ôm lấy cơ thể cô, đè lên trên bàn làm việc: “Yên tâm, bọn họ không dám vào đâu, cho dù có chuyện gấp, cũng phải gõ cửa trước khi đi vào.”

 

“Ở đây không được”

 

“Được”

 

“Không được, cửa sổ sát đất quá lớn, sẽ bị người khác nhìn thấy”

 

“Được, ở đây là tâng cao, người khác không nhìn thấy được”

 

“Nhưng em không quen thế này”

 

“Vừa bắt đầu, em cũng không quen với các tư thế khác nhau trên giường, làm nhiều lần rồi không phải cũng quen sao, đời người cần trải nghiệm nhiều, kinh nghiệm nhiều”

 

“Không được!”

 

Anh lùi lại một bước, để cô vòng chân qua eo mình, giống như ôm đứa trẻ đi đến bên rèm cửa: “Vậy anh đi kéo rèm cửa lại”

 

Dương Họa Y đương nhiên không để anh qua đó làm bừa: “Ngộ nh trợ lí Lưu đi vào thì sao?”

 

Người phụ nữ trên người giấy dụa không chịu hợp tác, Nhan Từ Khuynh không còn cách nào chỉ có thể ép cô lên trên ghế sô pha bên cửa sổ, đưa tay cởi quần áo của cô: “Không thể nào, anh nói rồi, bọn họ cho dù có đi vào cũng phải gõ cửa thông báo trước.”

 

Vừa nói dứt lời, đã bị thực tế tát vào mặt.

 

Hà Dĩ Phong nghênh ngang đẩy cửa bước vào.

 

Đừng nói đến gõ cửa, đến ý định dừng lại một chút cũng không có, bước chân nhịp nhàng, vẻ mặt vui tươi bước vào.

 

Để ý thấy hai người đang âu yếm nhau trên sô pha chuẩn bị tư thế ân ái, Hà Dĩ Phong đột nhiên cảm thấy đôi mắt hợp kim độc thân của mình sắp bị đui mù.

 

“Chết tiệt” Nhan Từ Khuynh thấp giọng chửi, đứng dậy khỏi người Dương Họa Y, chỉnh lại phần vai áo bị lộ cho cô.

 

Phát hiện Hà Vi Nhiên vẫn đang cười đùa nhìn bọn họ, Nhan Từ Khuynh thấp giọng mắng anh ta: “Chó độc thân nhìn cái gì, quay người lại.”

 

“Quần áo cũng chưa cởi, đã sớm lộ phần bả vai rồi, có gì không thể nhìn chứ”

 

Hà Dĩ Phong tất nhiên biết bản thân độc thân, nhưng cũng không thể bắt nạt kẻ độc thân như vậy. Mất nhân quyền đã đành, đến tư cách mở mắt cũng bị tước bỏ sao?

 

Nói như vậy, nhưng anh ta vẫn biết điều quay người đi.

 

Có điều Dương Họa Y quả thật đẹp đẽ… Đến bả vai trông cũng mượt mà xinh đẹp như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi