VỢ ƠI, ĐỪNG ĐI NỮA! ANH SAI RỒI!

Chương 340:

 

Nhưng lần trước cô trở về đó tìm dây chuyền thì phát hiện anh ta đang ở đó.

 

Điều này chứng minh anh ta đã lừa cô, anh ta vẫn đến căn phòng đó.

 

Hà Dĩ Phong là anh em tốt của Nhan Từ Khuynh, cô đến nhà anh ta ở thì không thích hợp cho lắm.

 

“Bây giờ em đã thành cái dáng vẻ này rồi. Cho dù tôi có là công tử nhà giàu dễ nổi sắc tâm đi chăng nữa thì cũng không thể xuống tay được”

 

Hà DĩPhong ấm ức trong lòng, không cam lòng nói: “Nhan Từ Khuynh cũng yên tâm giao em cho tôi rồi, thế mà em lại không yên tâm. Nếu mà em có.

 

phần tâm tư như này đi đề phòng những người ở xung quanh em thì bây giờ không đến mức khiến bản thân thảm hại như thế này”

 

Dương Họa Y giải thích: “Không phải là tôi đề phòng anh”

 

“Vậy sao em lại như vậy, không tin tưởng tôi àm Hà Dĩ Phong bực bội muốn chết, không biết anh ta đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể kiềm chế tâm tư không nên có của mình. Vậy mà cô lại đề phòng anh ta, cái dáng vẻ nhìn thấu mọi thứ kia, anh ta có cầm thú đến như vậy hả?

 

Trước đây anh ta cầm thú thì không sai nhưng anh ta phân biệt được rõ việc gì nên làm, việc gì không nên làm.

 

“Kẹt… Kẹt…”

 

Cửa bị hé mở, một cái đầu nhỏ thò vào nhìn dáo dác xung quanh.

 

Dáng vẻ cô ấy cẩn thận từng tí một, nhẹ chân nhẹ tay như kẻ trộm.

 

Hai người nghe thấy âm thanh đồng thời quay đầu lại thì đều nhìn thấy cô ấy.

 

283 Hà Dĩ Phong hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ không tin: “Sao trùng hợp thế, cô có thể thấy Họa Y bị thương, cô mở mắt thần chắc?”

 

Dương Minh Nguyệt không chịu bị người ta hiểu lầm, rống cổ giải thích: “Tôi làm nhân viên chạy việc ở bệnh viện”

 

Nhân viên chạy việc nói thì mát tai, nhưng tất cả mọi người đều biết đó là quét dọn vệ sinh.

 

“Lúc đầu em đã định sang đây thăm chị rồi, nhưng mà mấy người kia đều cản lại không cho.

 

em tới, bảo sợ quấy rầy mọi người. Nên bây giờ em mới lén lút chạy qua đó!” Dương Minh Nguyệt thè lưỡi, không thèm nhìn Hà Dĩ Phong, chỉ nói với Dương Họa Y Nếu như bị phát hiện thì có lẽ công việc này cũng mất.

 

Nhưng mà Dương Minh Nguyệt không bao giờ hối hận, đã chọn lựa rồi thì tất nhiên là bên được bên mất rồi.

 

“Họa Y, mặt của chị sao rồi, ai mà ra tay ác độc với chị như vậy chứ?”

 

“Bây giờ đã không sao rồi, cảm ơn em. Dương Minh Nguyệt” Dương Minh Nguyệt giống như một mặt trời nhỏ, luôn làm cảm động lòng người.

 

Hà Dĩ Phong nhìn chằm chằm Dương Minh Nguyệt một lúc lâu, Dương Minh Nguyệt bị anh ta nhìn tới rợn người: “Bây giờ cô đang ở đâu?”

 

“Mắc mớ gì tới anh? Không mượn anh xía vào!”

 

“Có chuyện tốt tìm cô”

 

“Tôi không thèm”

 

“Không thèm thì thôi vậy, lúc đầu định bảo là đến việc dọn dẹp vệ sinh ở bệnh viện cô cũng làm rồi, chi băng cô chăm sóc cho Họa Y nửa tháng đi, tôi sẽ trả cho cô tiền lương nửa năm” Hà Dĩ Phong cố ý kéo dài giọng: “Nếu cô đã không chịu vậy thì bỏ đi”

 

Hai mắt của Dương Minh Nguyệt sáng rực lên: “Tôi đồng ý!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi