VỢ ƠI, ĐỪNG ĐI NỮA! ANH SAI RỒI!

Chương 408:

 

Người đàn ông nhàn nhã nhìn đồng hồ cái rồi tựa người vào bến cạnh Dương Họa Y: “Đã trễ vậy rồi mà vẫn còn chưa tìm tới đây, có phải là không có ý định cứu cô nữa hay không?”

 

“Phụt” Cô phun một ngụm nước bọt lên trên mặt của anh ta: “Tránh xa tôi xa”

 

Người đàn ông tức giận lau nước bọt ở trên mặt đi và nói: “Được, được lắm.”

 

Cô không muốn để anh ta chạm vào thì anh ta cứ muốn chạm vào.

 

Hai tay không những không thu lại, mà còn sờ lên cổ và xương quai xanh của cô một cách càn rỡ: “Thuốc đã phát tác rồi. Cô sợ tôi chạm vào cô thì cô sẽ không thể nhịn ñối có phải hay không?”

 

Dương Họa Y cười lạnh hai tiếng: “Người nói lời mà không biết giữ lời thì có gì phải đắc ý chứ”

 

“Cô nói ai nói lời mà không biết giữ lời?”

 

“Nói anh đấy. Rõ ràng anh nói đợi đến khi Nhan Từ Khuynh đến, trừ phi Nhan Từ Khuynh không đến thì anh mới ra tay với tôi. Nhưng hiện giờ anh đang đặt tay ở đâu đấy?”

 

Người đàn ông cúi đầu nhìn bàn tay của mình đang ấn trước ngực của cô, cười dâm một tiếng: “Nhưng mà thuốc đã phát tác rồi.”

 

Dương Họa Y c‹ p xuống cơn vội vã bất an trong lòng mình rồi lạnh lùng nói: “Chỉ vừa mới bắt đầu phát tác lúc nấy, chẳng phải là vẫn chưa phát tác hoàn toàn hay sao? Nói lời mà không giữ lời, còn tìm cho mình một cái lí do. Loại đàn ông như anh thật sự thấp hèn đến tận cùng”

 

“Được; vậy thì tôi cho cô thêm một chút thời gian nữa. Đợi đến lúc thần trí cô trở nên mơ hồ rồi thì đừng trách ông đây không nương tay với cô đấy”

 

Dương Họa Y cắn chặt răng của mình, nhãn nhịn đến nỗi mồ hôi trước trán chậm rãi rơi xuống.

 

Người đàn ông nhìn dáng vẻ kiên cường đến động lòng người:của cô, riỗi ham:muốn càng lúc càng mạnh hơn.

 

Vốn dĩ là muốn trả thù Nhan Từ Khuynh, nhưng bây giờ lại thấy nếu như Nhan Từ Khuynh không đến thì kiếm chác chút đỉnh trên người của vợ Nhan Từ Khuynh cũng không tồi Cảm cho Nhan Từ Khuynh một cặp sừng, khiến cho anh có nỗi khổ khống nói nên lời.

 

Người đàn ông trong phút chốc nhào về phía của cô, bàn tay mập ú xé áo của cô ra.

 

Dương Họa Y gào thét thành tiếng: “Lúc nấy anh nói là cho tôi thêm một chút thời gian cơ mà?

 

Cái tên khốn kiếp này, đồ lừa đảo! Đồ tiện nhân lật lọng”

 

“Chẳng phải là tôi thấy cô không nhịn nổi nữa nên giúp cô một tay hay sao?” Bàn tay của người đàn ông lượn đến trước người của cô, kéo kéo vạt áo muốn vạch áo của cô ra. Hai tay của cô bị trói ngược ra đăng sau, không có cách nào cởi ra được, chỉ có thể gắng sức nhẫn nhịn bị xé áo.

 

Tiếng vải bị xé rách giày vò lỗ tai của cô. Lúc anh ta nằm lấy cổ áo của cô, Dương Họa Y vùi đầu sâu xuống dưới, cắn chặt lấy mu bàn tay của anh †a.

 

“Con tiện nhân này, buông ra!” Người đàn ông đau đớn hét lên.

 

Cô không buông.

 

Đây là lớp phòng ngự cuối cùng của cô, cô không thể buông ra.

 

Mu bàn tay của người đàn ông bị cắn cho đau đớn, máu tươi đã chảy ra ngoài, răng của cô gần như là lún vào bên trong thịt của anh ta.

 

Anh ta không dám kéo ra, sợ rằng Dương Họa Y thật sự cắn đứt mất một miếng thịt của anh †a.

 

Nhưng cho dù anh ta đã thả lỏng ra rồi, răng của Dương Họa Y vẫn càng lúc càng cắn chặt hơn.

 

Đau dài không bằng đau ngắn, người đàn ông dùng sức giật mạnh tay ra.

 

Quả nhiên, mu bàn tay anh ta đã chảy đầy máu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi