VỢ ƠI, ĐỪNG ĐI NỮA! ANH SAI RỒI!

Chương 447:

 

Cơ thể to lớn của người đàn ông đè trên người Dương Họa Y, anh vùi mặt mình vào hõm vai cô và thở ra khí nóng: “Được rồi, hôm nay chúng ta không làm nữa, nhưng em đừng có mà quên những lời em vừa mới nói đấy nhé”

 

Dương Họa Y đáp “ừm” nhưng sau đó thấy có gì đó sai sai nên vội vàng bổ sung thêm: “Mà chỉ được một lần thôi đấy nhé.”

 

“Được: Anh cười cười khiến cả cơ thể run run.

 

Cô nhẹ nhàng đẩy anh dậy: “Anh đứng lên đi, nặng quá.”

 

Môi anh lướt qua cổ Dương Họa Y, làm nũng như một đứa trẻ chưa lớn: “Anh không đứng dậy nổi, ngày nào anh cũng nẵm trên giường ngủ rồi nên tối nay anh muốn ngử trên người em.”

 

“Nhưng mà anh nặng lắm luôn đó.”

 

“Thế này sẽ không nặng nữa” Anh nhấc chân lên khỏi người cô, tách hai chân cô ra và đặt chân mình vào giữa.

 

Đúng là làm thế này thì không còn nặng nữa nhưng… Cái tư thế này, “Hôm nào cũng phải nằm sấp ngủ không ngon tí nài, giường cứng quá” Anh nói.

 

Lòng bàn tay Dương Họa Y chạm vào đệm giường và nó chẳng cứng một tí nào cả.

 

Tất cả những vật dụng và thiết bị trong phòng bệnh anh nằm đều được lựa chọn kỹ lưỡng với tiêu chuẩn của khách sạn năm sao thì làm gì có chuyện giường cứng quá được.

 

Một giây sau đó, cuối cùng anh cũng hiểu ra anh đã so sánh với cái gì để xác định độ “cứng” của cái đệm này.

 

Anh vùi mặt vào ngực cô, chẳng biết khi nào áo lót đã bị anh cởi ra và ném đi khiến mặt anh dán chặt vào bộ phận đó: “Em là mềm nhất trên đời này rồi, cả người mềm nhữn”

Tải app truyệnhola đọc nhiều mỗi ngày nhé!

“ơn Con sói háo sắc này bệnh rồi vẫn không quên làm nũng.

 

Không cho “ngủ’ thì thôi cho anh ngủ một giấc đi.

 

Nhan Từ Khuynh nói như thật vậy.

 

Chỉ nằm trên người em thôi không làm gì hết cũng không được hả?

 

Nó không phải là một câu hỏi vì mặc kệ Dương Họa Y có đồng ý hay không thì Nhan Từ Khuynh vẫn nằm im trên người cô không chịu xuống.

 

Dương Họa Y tưởng mình bị đè thế này sẽ không ngủ được, nào ngờ cô lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

 

Sau đó Dương Họa Y không dám nói chuyện với anh nữa, cô vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Nhan Từ Khuynh. Cô ngồi trên sô pha vừa cầm ly thủy tinh uống trà vừa quan sát từng hành động của anh.

 

Mất một lúc lâu Nhan Từ Khuynh mới ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt tối đen như mực, không chớp một cái nào và nói với giọng uất ức: “Có phải anh bị thương đến thận rồi không”

 

Nước trà trong miệng Dương Họa Y phụtra ngoài, cô cười lăn lộn.

 

Thấy gương mặt đau đớn và sốc của Nhan Từ Khuynh thì cô lại thấy mềm lòng.

 

Anh bị thương vì cô…

 

Dương Họa Y thả lỏng hàng rào tự vệ xuống, đi tớichỗ anh: “Không sao đâu mà, hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn, em nhớ nắm nhầm… Trứng của anh thôi”

 

“Nhỡ đâu anh bị thương thận thật thì sao?”

 

Anh nghiêm túc tìm hiểu nguyên nhân đầu đuôi câu chuyện như một sinh viên cực kì hiếu học.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi