VỢ ƠI, VỀ NHÀ NÀO!

Trở về với cuộc sống quen thuộc, cô lại thành kẻ thất nghiệp, hàng ngày gửi hồ sơ khắp các trang mạng tuyển dụng, thời điểm này là thời điểm khó kiếm việc nhất, đúng là xui tận mạng! Xem ra năm tháng sau này phải phụ thuộc vào vài đồng còn dư trong tài khoản ngân hàng. Toàn thân đói đến nỗi chân tay bủn rủn lại, đã một tuần nay cô phải ăn mỳ đóng gói rồi, cô không muốn mình vừa lên cân vừa mọc mụn đâu!!!

Thật không may một cuộc gọi mang tính chất bá đạo của ai đó vang lên liên tục, cô nghiến răng cau có dập máy, anh ta lại gọi, cô lại dập máy, anh ta lại gọi nữa...

"Não anh bị úng nước ư Lục Tiêu Bá?" Tiếng hét xuyên qua màn đêm vang vọng khắp căn nhà. Cô gào lên muốn nổ đom đóm mắt. Anh ta không trả lời đàng hoàng còn cười thỏa mãn trước câu chửi của cô như tên điên vậy.

"Nha đầu này, em nhẫn tâm quá đó!"

"Nhẫn tâm cái đầu anh! Cả nhà anh nhẫn tâm thì có!"

"Ha ha...Không phải cô gái của anh đang cần vị trí thư ký ban đầu sao? Thế nào? Trở lại làm việc chứ?". Dù vậy Lục Tiêu Bá vẫn ôn nhu phát âm ra những lời nói hoa mật. Đúng là cô đang thất nghiệp thật, cũng hết sạch tiền ăn uống mất rồi, cứ kiên trì ăn mì như này chả mấy thành con heo nái!

"Anh nghĩ tôi cần à?". Cô lên giọng họ nhẹ một cái.

"Ồ! Vậy anh sẽ để vị trí này cho người khác!". Anh quá rõ ràng ngụ ý trong lời nói của cô rồi, còn tỏ vẻ thanh cao với anh ư? Anh chọc lại cho biết mặt.

"Này này...Tôi đâu nói là không làm."

"Tốt, vậy hẹn gặp em vào ngày mai! Yêu em!"

"Yêu cái đầu anh aaaaaa" Cô tức giận hét vào cái điện thoại, tên này đúng là tự luyến quá mức rồi! Ai là em yêu của hắn? Người ta nói không sai, đúng là đám nhà giàu thường mắc căn bệnh hoang tưởng!!!

Hôm nay là ngày đầu tiên sau những chuỗi ngày tàn khốc nhất cô đặt chân đến văn phòng quỷ quái này, vốn dĩ thâm tâm không muốn vào, nhưng nếu không vào thì sống không yên ổn, cô nhắm mắt nhắm mũi đẩy cửa bước vào trong. Lục thiếu gia nhà chúng ta còn chưa đến công ty, xem ra giờ này đang bận phong lưu với ai đó bên ngoài rồi?

Cô đi đi lại lại trong văn phòng lớn, hết đứng lại ngồi, hết ngồi lại đứng. Hắn ta dám cho cô leo cây như thế này đây, thật không thể yêu thương nổi! Cô độ lượng đợi anh đến ba tiếng đồng hồ, nghi ngờ tên này chơi mình một vố, cô gọi điện cho hắn liên tục, hắn lại khóa máy??! Cảm xúc cô hỗn loạn, con người này đúng là điếc không sợ súng, cô đã dằn mặt như vậy rồi vẫn bắt nạt cô như không có chuyện gì xảy ra, chính là tên tiểu nhân xấu xa nhất vũ trụ, nhất hành tinh, nhất dải ngân hà!!!

Hừ, cô đi về. Không ở lại nơi này nữa, từ giờ đừng mong lôi kéo được cô đến công ty làm chức vụ thư ký hay trợ lý gì cả!! Không ngờ đặt chân vào đến cửa ngôi nhà nhỏ bé yêu dấu, mọi đồ vật đều không cánh mà bay đi đâu hết, để lại căn phòng đầy bụi bặm trống không như căn nhà hoang. Từng đợt gió lướt qua trên mặt như trêu ngươi cô. Hiện tượng gì thế này? Thành phố lớn như vậy mà có ăn trộm đường hoàng thế ư? Pháp luật thật đáng sợ, không đáng tin chút nào, mau mau báo cảnh sát!!!

Đang hoang mang muốn rớt nước mắt, tên cẩu nhân kia lại gọi đến chêu ghẹo cô.

"L..Lục Tiêu Bá, tôi bị ăn trộm...Anh giúp tôi với!" Cô van xin như sắp mếu, giọng nói run run đi một vòng quanh nhà.

"Em bị mất gì?"

"Mất hết, mất tất cả không còn gì luôn hu hu". Cô nhăn mặt ngồi sụp xuống đất, tên này nhà giàu như vậy chắc chắn quan hệ rộng, không chừng chỉ bảo một câu với đám người ở sở cảnh sát đêm nay cô sẽ không phải ngủ ngoài đường!

"Đáng thương vậy sao? Không chừng tên trộm ấy sắp lấy luôn cả em rồi đấy!" Lục Tiêu Bá bật cười ha ha trong điện thoại, giọng nói châm chọc như tát bôm bốp vào mặt cô.

"A..anh...Đồ đáng ghét, còn không giúp người ta, cười như vậy là có ý gì???"

"Có muốn anh giúp lấy lại những gì đã mất không?"

"Đương nhiên là có, anh bị ngốc hay thần kinh vậy hả?". Cô khổ sở xuống nước van xin anh.

"Có muốn bắt tên trộm lại không?"

"Có. Tôi phải đánh chết hắn!!". Cô quyết tâm.

"Vậy đến nhà anh mà bắt!". Lục Tiêu Bá rõ ràng đang muốn gây sự. Sao tên trộm lại ở nhà anh ta được chứ?

"Anh bắt được tên trộm?"

"Không! Anh chính là tên trộm!" Hắn xấu tính cười tà mị, nhấn mạnh câu cuối khiến cô muốn rớt hàm xuống đất.

"Tên khốn Lục Tiêu Bá nhà anh, anh lấy cả nhà tôi đi đâu rồi hả???" Nghe điệu bộ xù lông của cô, anh cười thầm quay sang bên cạnh nhìn đống đồ lộn xộn.

"Anh giúp em thu dọn hành lý về nhà anh. Từ giờ em ở với anh, cùng vào một phòng, nằm chung một giường, đắp chung cái chăn, làm chuyện nên làm giữa anh và em nữa" Anh nói với giọng điệu tình cảm dạt dào nhưng lại làm cho cô dựng hết lông tơ toàn thân không nói nên lời.

"Tôi sẽ báo cảnh sát, anh đợi đấy!"

"Tùy em, nếu em làm được!"

Chưa dứt lời một đàn người to lớn từ đâu tiến đến vây quanh cô thật hùng hồn đáng sợ.

"Tô tiểu thư, chúng tôi phụng mệnh đại thiếu gia đến đón cô về biệt thự. Mạn phép mời cô ra ngoài!". Khốn kiếp, tên Lục mưu nhân kia điên thật rồi, dám dẫn người đến bắt cô đi nữa.

"Lục Tiêu Bá, anh là tên hèn hạ, tên đốn mạt, tên đầu heoooo!" Cô hét lên điên cuồng, ngay sau đó bị đám hậu vệ thân cận của hắn khênh ra ngoài xe, chiếc điện thoại cũng đã bị đầu dây tắt máy, cô hoàn toàn bị bắt cóc quanh minh chính đại!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi