VỢ ƠI, VỀ NHÀ NÀO!

Sáng chủ nhật. Hôm nay không phải đi làm, cô muốn ngủ nướng một chút.

Tiếng chuông phòng kêu lên từng hồi dai dẳng.

Một lần.

Hai lần.

Năm lần..

...

"Tên khốn nào?" Tô Hiểu Du lao như tên lửa ra phía cửa chính, gân cốt nắm chặt lại muốn đấm cho kẻ nào phá hoại thời gian quý báu của mình.

"Sao? Muốn đánh cả tôi à?"

Tư Cẩn Khang đứng dựa cửa, ăn mặc chỉnh tề dơ ngay túi thức ăn thơm phức ra trước mặt cô.

"Sao lại là cậu chứ? Bây giờ mới tám giờ sáng, chính là cậu đang phá tan bành giấc mộng đẹp của tôi đấy!" Cô mặt ngắn tũn lại, nhìn Tư Cẩn Khang như muốn giết người. Nếu mắt có thể giết cậu ta, cô sẽ lườm đến khi thấy cậu ta bị bào mòn thành xác khô thì thôi, tiếc là không giết được.

Tư Cẩn Khang tự nhiên chen qua người cô vào trong nhà. Mặc cho đối phương đang bất mãn còn trong bộ dạng ngái ngủ.

"Còn không phải để tôi phá tan mộng đẹp của cô thì cô sẽ ngủ đến sáng hôm sau luôn chứ?" Tư Cẩn Khang ngồi xuống giường cô, đặt túi thức ăn thơm phức lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, mắt nhìn cô không hài lòng.

"Cả tuần vất vả có mỗi một ngày nghỉ thôi thưa Tư Cẩn Khang thiếu gia." Cô vươn vai ngáp ngáp liên tục, nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt.

"Còn không mau mặc áo ngực vào!"

Chết! Cô quên mất! Bình thường đi ngủ cô hay thoát y cho thoải mái, hôm nay Tư Cẩn Khang đến cô không có sự chuẩn bị. Liền đưa hai tay che ngực đỏ mặt.

"Giấu diếm gì chứ? Chẳng phải bộ dạng này của cô tôi đều nhìn quen rồi à?" Tư Cẩn Khang giữ nguyên khuôn mặt cứng đơ, mắt đảo vòng toàn thân cô xong xua xua tay.

"Hứ, lưu manh nhà cậu. Dù sao tôi cũng là phụ nữ!" Nói rồi cô chạy thoắt vào nhà tắm.

Lúc này Tư Cẩn Khang mới có cơ hội đỏ mặt, khóe miệng giương lên thỏa mãn cùng với nhiều suy nghĩ vẩn vơ. Gần Tô Hiểu Du bao nhiêu năm nhưng sao lần này nhìn thấy bộ dạng mới ngủ dậy của cô ấy lại gợi cảm đến thế.

Cô bước ra ngoài từ phòng tắm, mặc chiếc váy chữ A hồng phấn, mái tóc hơi xoăn dài được cột cẩn thận lại phía sau. Thật không ngờ Tô Hiểu Du có một ngày ăn mặc giản dị tựa thiếu nữ duyên dáng, bỏ kiểu cách quyến rũ mê lòng người của trước kia. Nhưng dù cô có mặc thứ gì đi nữa trong mắt Tư Cẩn Khang cô vẫn xinh đẹp và đầy sức hút.

"Làm gì ngẩn ra như thế?" Cô chẹp chẹp miệng lấy một miếng bánh trong bọc ra đưa lên miệng cắn nhẹ một cái. Biểu cảm sung sướng vô cùng, rất ngon!

"Nhìn cô vừa già vừa xấu tôi nhìn chút có sao!"

Vừa già? Vừa xấu?

Cô cay cú nhìn người đàn ông bên cạnh bằng con mắt phát ra lửa. Dám chê cô như bà lão ấy à? Thật quá đáng! Cô vẫn là thiếu nữ nha.

"Hứ, đố anh tìm được ai 'vừa già, vừa xấu' như tôi?"

"Chính vì cô già và xấu nhất rồi tôi mới không tìm thấy ai nữa!" Tư Cẩn Khang bật cười tít mắt, trêu chọc cô gái này chưa bao giờ thấy chán.

Cô á khẩu hằm hằm nhìn Tư Cẩn Khang, cầm ngay chiếc bánh cắn một miệng to nhai rộp rộp cả. Ăn cho bõ tức!

Tư Cẩn Khang nhìn là biết cô đang chút giận lên thức ăn, có phần vui vẻ hiểu dịu nhìn từng hành động của cô.

"Mục đích hôm nay của cậu chắc không phải chỉ muốn đưa đồ ăn sáng cho tôi đúng không?" Cô nhai nhai nhai, đưa tay lên liếm láp ngón trỏ.

"Tôi muốn đưa cô đi xem phim."

"Phim?" Đã lâu rồi cô không đi xem phim, mới nghe anh ta nói đã thấy có hứng thú.

"Được."

[...]

Trong rạp chiếu phim lớn nhất của khu vui chơi nổi tiếng của thành phố. Trần Phong của vài vị lãnh đạo cấp cao vừa đi vừa thảo luận vài vấn đề nhượng quyền sở hữu. Chợt thấy phía trước có bóng dáng thướt tha của ai đó, ngay lập tức có thể nhận ra cô, Hiểu Du!

"Hôm nay đến đây thôi. Mọi người đi trước đi."

"Vậy được. Tạm biệt Trần tổng."

Toan đến chào hỏi cô, lại thấy phía xa xa xuất hiện một nam nhân tay bê nước, tay bê bỏng ngô tiến tới, cô còn vui vẻ ra đỡ lấy chúng một cách thân mật. Đột nhiên có chút khó chịu trong người.

"Hiểu Du!"

Nghe thấy ai đó gọi tên cô lập tức quay lại, ngỡ là nghe nhầm không ngờ gặp Trần Phong ở đây.

"P..Phong?" Sau bữa ăn hôm trước cô và anh đề không liên lạc, có phần bối rối.

Tư Cẩn Khang nhíu chặt chân mày nhìn người đàn ông kia đang đi tới. Rõ ràng là rất khó chịu. Lại thêm một kẻ địch mới rồi!

Trần Phong muốn đến gần cô hơn một chút, bỗng cánh tay thon dài của Tư Cẩn Khang đưa lên kéo cô vào trong lòng, tư thế độc quyền chiếm hữu.

"Người này là..." Trần Phong nổi vài tia phẫn nộ trong mắt nhưng vẫn giữ nguyên sắc thái hỏi Tô Hiểu Du.

"À, giới thiệu với anh đây là bạn thuở nhỏ của em, Tư Cẩn Khang." Cô cảm nhận được sát khí đằng đẵng sau hai ánh mắt đang đối nhau liền niềm nở chui ra khỏi cánh tay Tư Cẩn Khang giới thiệu. "Còn đây là Trần Phong, chủ tịch Trần thị. Hai người làm quen nhé?"

"Trần Phong?" Tư Cẩn Khang giãn mày ra một chút xem xét lại toàn vẹn người đàn ông này. Thì ra đây chính là ông chủ của Trần thị, một trong hai tập đoàn lớn mạnh đứng đầu trong nước.

"Chào cậu." Trần Phong cười ôn nhu đưa tay ra. Tư Cẩn Khang cũng nhanh chóng đưa tay bắt lấy, hai người bề ngoài nhìn giống đang bắt tay xã giao nhưng đâu ai biết hai cái tay đang bóp chặt vào nhau như thế nào.

"Đi thôi Tô Hiểu Du, bộ phim sắp bắt đầu rồi!" Không để cô phải tiếp xúc lâu với tên 'công tử bột' này, Tư Cẩn Khang kéo tay cô.

"Hai người đi xem phim?" Trần Phong cười sa sầm, liếc nhìn cô một cái. Thấy cô vẫn ngây thơ cười vui vẻ liền thoải mái hơn chút.

"Đúng vậy." Tô Hiểu Du hất nhẹ chùm tóc ra phía sau, biểu cảm nhẹ nhàng lại có sức hút khiến hai người đàn ông bên cạnh đều bị ma mị tấn công.

"Thật trùng hợp, anh cũng đang muốn xem bộ phim đó. Không phiền nếu anh đi chung với hai người chứ?" Trần Phong cười ha ha, tay chỉ chỉ về phía quầy bán vé.

Ban đầu cô cũng hơi ngạc nhiên. Đây rõ là phim hoạt hình mà, Tư Cẩn Khang mãi mới chiều theo ý cô đi xem, Trần Phong lại thích xem thể loại trẻ con này?

"Nhưng đây là phim hoạt hình mà? Phong, anh cũng thích xem hoạt hình hả?" Đôi mắt sáng long lanh, lẽ nào gặp đúng đồng minh rồi?

Trần Phong nghe thấy hai từ "hoạt hình" liền tắt ngấm nụ cười tươi, thay vào đó là nụ cười méo mó biến dạng. Còn không phải anh xem vì cô!

"Anh rất thích!"

"Vậy Tư Cẩn Khang, chúng ta đợi anh ấy một chút!"

Thần sắc Tư Cẩn Khang lộ đầy vẻ lạnh nhạt, ngữ khí có phần thô lỗ.

"Ừm. Nghe nói bộ phim này nói về một người theo đuổi một người, cuối cùng người theo đuổi cũng chỉ là nhân vật phụ bị bỏ rơi. Tôi hy vọng ngoài đời không có những kẻ si tâm vọng tưởng như nhân vật trong 'phim hoạt hình' con nít như vậy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi