VỢ ƠI, VỀ NHÀ NÀO!

Tô Hiểu Du tay túm chặt vạt áo, cắn môi tiến đến kéo ghế ngồi xuống. Lục Tiêu Bá là tên đáng sợ, kể cả trước kia hay vây giờ nếu muốn đều hành động, có thể cô còn chưa hồi phục anh đã muốn hành hạ cô rồi, sợ rằng không chịu được mất. Nghe lời anh ta để không phải chịu thiệt thòi.

Anh mặc chiếc áo sơ mi đen, quần âu giản dị, thấy cô ngồi xuống liền có chút hài lòng. Tay vòng lên cổ tháo chiếc tạp dề. Đến giờ cô mới để ý anh đeo tạp dề vào bếp, trước nay đều không như vậy, hầu như anh chưa bao giờ vào bếp, người hầu nhà anh đếm không hết, sơ sơ còn chẳng thể nhớ tên ai với ai, chuyện bếp núc anh không cần phải quan tâm, chỉ việc chọn món vài phút sau đã có không cần phải phiền phức. Cô cứ nghĩ anh ngoài làm việc ra thì không biết làm gì. Thật không ngờ anh cũng có thể nấu ăn, xem ra thời gian làm vợ của Lục Tiêu Bá chính cô là người chưa hiểu hết về anh.

Anh đeo tạp dề thật không hợp chút nào, dáng người cao ráo một mét tám, thân hình cực phẩm, khuôn mặt anh tú ấy không thích hợp làm đầu bếp. Ngoài làm một CEO nổi tiếng anh cũng có thể làm người mẫu Hollywood cũng nên! Nhìn anh loay hoay sau lưng mãi không tháo được nút tạp dề, cô bất giác cười tít mắt, không thể phủ nhận rằng nhìn anh bây giờ rất tấu hài. Thấy cô cười, anh tuy ngại ngùng xong vẫn không quên nhờ vả.

"Mau cởi nút cho anh."

Cô hơi tắt nụ cười, ánh mắt du dương nhìn anh, khi bên anh cô lại có thể cảm nhận được hương vị gia đình ấm áp. Anh chính là chỗ dựa vững chắc nhất mà cô muốn dành cả đời ở bên.

Cô nhìn nút thắt mà không khỏi nhăn mặt, sao có thể thắt nút chặt như vậy. Anh đúng là không làm gì nên hồn, vậy mà lúc nào cũng tạo cho cô những bất ngờ như này, cũng không đáng giận cho lắm.

"Không cởi được thì cắt đi." Anh từ phía trước quay lại, mặt nhăn nhó khó chịu. Cô đã loay hoay cái nút thắt hơn mười năm phút rồi. Định đứng đó đến bao giờ.

"Không được. Tôi không có tiền mua cái mới." Cô trả lời ngay, sự thật đúng là vậy, bây giờ ra ngoài mua một cái tạp dề cũng mất mấy bữa ăn nhẹ của cô, cô đâu có nhiều tiền đến vậy.

Anh nhướng mày, cô chính là coi anh như không tồn tại? Có anh ở đây rồi vẫn lo thiếu tiền, đúng là ngốc.

"Được rồi." Cô vui mừng giựt chiếc dây còn lại ra, tiện tay lấy luôn tạp dề treo về chỗ cũ.

Cảm thấy lạnh sống lưng cô quay lưng lại liền thấy khuôn mặt hưng phấn của anh đang cười mờ ám, đôi mắt hơi rực lên. Không phải chứ, tên cuồng dâm này không lẽ định "làm" nữa sao.

"Này, đừng có nhìn tôi như vậy, mau ăn và đi đi." Cô bối rối ngồi phịch xuống cầm nĩa lên.

"Nhà anh là nhà em, nhà em chắc chắn cũng là nhà anh." Nhìn bộ dạng luống cuống của cô anh tùy tiện hất mặt kiêu ngạo.

"Ở đâu ra có khái niệm đơn giản như vậy! Tôi không cần nhà anh." Cô hung hăng lườm anh một cái, nhét miếng trứng vào miệng ăn ngon lành.

Anh lập tức cụp mí mắt, đôi mày chau xít lại. Cô vẫn cố chấp khiến anh bực mình.

Thấy anh cầm nĩa lên ăn, đầu hơi cúi có thể nhìn hàng lông mi đen tuyền thi thoảng lay động, chiếc mũi dỏng cao thon gọn, đôi môi đầy đặn khe khẽ chạm vào nhau. Dáng vẻ khi ăn của anh cũng thật có sức hút, mê người đến nỗi không muốn quay đi.

"Nhìn đủ chưa?" Anh vẫn ăn, mặt vẫn cúi, chỉ có điều khóe miệng hơi giương lên như đang cười.

Tô Hiểu Du giật mình, tại sao anh biết cô đang nhìn anh?

"Tôi đâu có nhìn anh!"

"Em nói dối." Anh đưa tay trái lên chống cằm, từ cự li gần thấy anh quả là mỹ nam.

"Không có." Cô quả quyết, mắt vẫn không nhìn lấy anh một cái.

"Anh có thể biết được lời nói của em là đúng hay sai." Anh giữ vững phong độ, lời nói rõ ràng.

Cô đỏ bừng mặt ngẩng lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông đối diện trong dáng vẻ tự cao tự luyến.

"Sao anh có thể biết. Anh gắn máy nghe trộm trong tim tôi sao?" Cô bất mãn.

"Thông minh!" Đột nhiên anh đứng dậy, cười ranh mãnh tiến gần cô, đứng từ phía sau ôm cô, cái tay hư hỏng luồn qua lớp áo mỏng. "Gắn ở đây này!" Nói rồi anh bế thốc cô lên đem vào trong phòng đặt nhẹ nhàng xuống giường. Mọi chuyện quá nhanh cô không kịp phản ứng. Tên này đúng là lưu manh số một.

"Lục Tiêu Bá, đồ cầm thú! Đồ lưu manh, biến thái! Đồ cuồng dâm!" Cô hai tay che chắn ngực, miệng nhỏ đanh đá quát nạt anh, lùi lùi về phía sau.

"Hiểu Du, em biết anh thích người con gái như thế nào không?" Đột nhiên anh hỏi, nụ cười lãnh đạm nhìn cô.

"Không liên quan tôi không trả lời!" Cô hứ nhẹ quay đi.

"Em thật không muốn biết?"

Trong giây lát cô suy nghĩ, đúng là cô cũng rất tò mò về mẫu người con gái của anh ta, dù sống chung với nhau, từng là vợ chồng. Nhưng bây giờ mỗi người đều đã có một cuộc sống riêng, cô muốn biết rằng anh ta thật sự thích ai chưa? Hay muốn hỏi Cố Minh Minh có tốt với anh không? Có đúng là người anh yêu thích không? Cô ta rất xinh đẹp, xong tài năng hơn cô vượt trội. Lục Tiêu Bá, anh thích ai?

"Vậy...anh thích người con gái như thế nào?" Cô lí nhí nói, mặt ửng hồng e thẹn, câu hỏi này đúng ra cô không nên hỏi mới đúng, tại sao lại đi hỏi anh ta câu ngớ ngẩn như vậy.

"Giống như em vậy." Anh tiến đến áp sát mặt hôn nhẹ lên chán cô, nụ hôn dịu dàng như gió mùa thu nhưng đem lại cho cô niềm hạnh phúc nhỏ đã lâu không có. Chính là cô thích anh ôn nhu nhẹ nhàng như vậy, một hành động nhỏ cũng đã khiến cô sắp tan tan chảy thành nước rồi.

Cô sững người, đôi mắt long lanh nhìn anh, hai má hồng hồng, cô còn chưa muốn tỉnh giấc mộng đẹp này, mãi giữ giây phút này được thì thật tốt.

Đúng lúc này đột nhiên tiếng reo của điện thoại trong túi quần anh xuất hiện, phá vỡ sự lãng mạn cô còn chưa hưởng thụ hết, cô lấy lại tư thế, chỉn chu lại quần áo. Có thể thấy khuôn mặt bất mãn của anh, tên nào dám gọi anh vào đúng lúc này. Anh rút từ trong túi ra chiếc điện thoại, vì người anh hơi cúi cô có thể nhìn rõ số hiện thị trên màn hình rõ ràng.

Cố Minh Minh!

Cô nhìn số máy với cặp mắt run run, lạnh nhạt quay đi coi như chưa thấy gì. Anh hơi chau mày, nhanh chóng ra khỏi căn phòng, bỏ mặc cô với không gian tĩnh lặng.

Một lúc sau anh trở lại với bộ dạng gấp gáp. "Anh có chút chuyện. Anh đi trước." Nói rồi anh cầm theo chiếc áo vắt trên ghế rời đi. Nhìn dáng vẻ ấy của anh khiến ngực cô đau nhói. Một cuộc điện thoại của Cố Minh Minh đủ khiến anh vội vã đến với cô ta như vậy sao? Cô ta quan trọng đối với anh như vậy, tại sao anh còn tìm đến cô.

Lục Tiêu Bá, anh nói anh thích người như tôi? Dối trá, dối trá cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi