VỢ ƠI, VỀ NHÀ NÀO!

Chưa bao giờ cô cảm thấy ghét Cố Dương Mịch như bây giờ. Chưa bao giờ cô cảm thấy hận anh ta như hôm nay. Cố Dương Mịch, tại sao ngay từ đầu tôi không nhận ra anh rất giỏi lừa gạt người khác?

Chạy được một đoạn ngắn liền cảm thấy cánh tay bị kéo lại, cổ tay bị nắm thật chặt có chút đau đớn. Khi quay lại khóe mi cô đã có vài giọt lệ.

"Nghe tôi giải thích." Cố Dương Mịch nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ và mặc nhận.

"Không cần nhiều lời. Mau buông tôi ra." Cô nhìn Cố Dương Mịch chòng chọc, ánh mắt đầy nộ khí.

"Tôi và cô ta không phải mối quan hệ như cô nghĩ!" Anh ta nhíu mày, lời lẽ cọc cằn, tay cũng không hề có ý định buông cô ra.

"Ha ha. Anh lại muốn gạt tôi? Anh gạt tôi như vậy là quá đủ rồi. Cố Dương Mịch, giờ tôi mới thấy được bộ mặt trơ trẽn của anh." Giọng nói lạnh lẽo của cô vang trên trong không trung, làm cho Cố Dương Mịch cứng lưỡi, ánh mắt dần trở lên khó hiểu.

"Tôi và cô ta không phải anh em!" Cố Dương Mịch lớn tiếng, lúc này tay cũng buông cô ra thật mạnh khiến cô nhìn anh ta bằng ánh mắt ngờ vực. Tất nhiên những lời anh ta nói đến hiện tại đã không còn giá trị nào đối với cô, càng không đáng tin.

"Anh nghĩ đang lừa trẻ con?" Cô cười trí trá, nụ cười đầy ẩn ý nhưng đối với Cố Dương Mịch chẳng khác nào nụ cười phỉ báng.

Cố Dương Mịch nhăn mặt nhìn từng biểu hiện của cô, thầm hỏi tại sao cô lại kích động như vậy.

"Cố Dương Mịch là con gái riêng của bố tôi và người vợ hai. Đối với tôi cô ta không được coi là người trong gia đình. Mẹ cô ta càng không!" Ánh mắt Cố Dương Mịch thẫm lại, dường như đang kể lại cho cô nghe một sự thật rất kinh khủng và ghê tởm, chỉ cần nghĩ đến cũng đủ khiến anh ta phẫn nộ nổ đom đóm mắt.

Cô chố tròn mắt đứng chôn chân tại chỗ nhìn anh ta, quan sát tình hình hồi lâu mới nhận ra dáng vẻ này, thái độ lúc trước đối với Cố Minh Minh không hề giả tạo. Có khi nào lời Cố Dương Mịch là thật? Vốn dĩ tại anh mà cô mất hết lòng tin mà thôi. Một tình địch lại chính là em gái của sếp trên của mình. Chỉ cần nghe đến họ Cố đã không khỏi rùng mình. Ngay từ đầu đã không có lý do gì để ghét, chỉ trách Cố Minh Minh đã cướp đi người cô yêu thương, cướp đi vị trí mà lẽ ra bây giờ cô vẫn đang có. Cùng cha khác mẹ thì sao? Suy cho cùng vẫn là chung một dòng máu, chung một người bố!

"Ha~ Ý anh là con riêng của bố anh thì không phải là em gái của anh?"

Anh ta bẫng lại, biểu cảm lạnh lùng của cô bây giờ anh chưa từng nhìn thấy. Tô Hiểu Du thực sự đang kiềm chế cơn thịnh nộ.

"Tại sao cô ghét cô ta đến vậy?" Anh buột miệng hỏi luôn câu hỏi đã thắc mắc suốt bấy lâu nay. Mối quan hệ giữa đàn bà với nhau rất phức tạp, xong nhìn vào hai người họ có thể nào cũng giống hai kẻ đối địch vì một người đàn ông. Nếu không nhầm thâm tâm anh đã biết người đó là ai. Người mà cô đã luôn miệng gọi khi say xỉn, Lục Tiêu Bá. Cũng chính là người cô và anh gặp ở khu thương mại người đi cùng với Cố Minh Minh. Nhất định giữa họ có gì đó mờ ám.

Bị câu hỏi của anh ta làm cho bất ngờ đến cứng họng. Tại sao lại ghét cô ta? Nên nói vì tại cô ta giựt chồng người khác hay nói tại tính cách so với vẻ bề ngoài của cô ta thật đáng kinh tởm? Không. Để cho anh ta biết khác nào tự sỉ nhục chính mình. Chuyện cô từng kết hôn nhất định phải giấu kín không được để lộ ra ngoài.

"Tôi không có nhiệm vụ phải nói cho anh biết." Cô thong dong quay lưng mà đi.

"Vì Lục Tiêu Bá. Đúng chứ?"

Phía sau vang vọng lại giọng nói đầy sát khí, chỉ có điều nó không làm cô sợ hãi. Anh ta đã biết điều gì rồi?

"Nghe đây Cố Dương Mịch, tôi sẽ không tha thứ cho anh. Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ khắc sâu trong lòng, ngày mai sẽ có đơn xin từ chức gửi đến tay anh. Mong anh không làm tôi khó xử." Cô kiên định không thèm ngóai đầu lại một lần, lông mày hơi nhướng lên khó chịu.

Cố Dương Mịch quả nhiên bị lời nói của cô mà trở nên kích động, liền chạy tới trước mặt cô, khuôn mặt khổ tâm của anh ta cũng không thể lay động quyết định của cô. Cô không thể cống hiến thanh xuân của mình cho một người nói dối, đáng chết hơn nữa lại chính là một giuộc với Cố Minh Minh, tình địch số một của cô.

"Cô biết bản thân mình đang nói gì không?"

"Buông ra, tôi không phải kẻ ngốc!" Cô giãy giụa cánh tay của mình, anh ta đã nắm thật chặt khiến cô ngày càng khó chịu, đôi môi anh đào đột nhiên bặm chặt tức đến nỗi không nói nên lời.

"Chát!"

Tô Hiểu Du mở to cặp mắt, cơ thể như có dòng điện xoẹt qua, đau đớn vô cùng! Gò má dần trở nên đỏ bừng in dấu bàn tay, khuôn mặt hơi nghiêng vì lực tát mạnh bạo của ai đó. Cảm giác cô gần như hoa hết cả mắt, cơ mặt cứng hết lại. Cố Dương Mịch lại dám tát cô!

Cố Dương Mịch đột nhiên bối rối, lập tức thu tay lại với vẻ mặt hối hận, luống cuống muốn chạm vào má cô liền bị cô hất mạnh tay ra.

"Cút đi. Tôi ghê tởm anh." Cô rớt giọt lệ ấm nóng khóe mắt, lăn qua dấu vết bàn tay anh ta còn in lại trên khuôn mặt diễm lệ. Cái tát này cô sẽ ghi nhớ, Cố Dương Mịch, không ngờ anh còn dám ra tay với cả phụ nữ.

"Tôi cho cô thêm thời gian suy nghĩ. Đừng để chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc." Vừa dứt lời cũng là lúc Tô Hiểu Du chạy đi, vừa chạy vừa giữ lấy khuôn mặt đáng thương. Cố Dương Mịch càng không có ý đuổi theo nữa, chính anh là người đẩy cô ra khỏi anh. Lúc nãy quá tức giận mà đánh cô ấy, mục đích chỉ muốn cô ấy tỉnh ngộ, không ngờ lại khiến cô ấy càng trở nên đáng sợ và đem lòng ghi hận mình. Quả là tên đại ngốc, tên cặn bã!

Cố Dương Mịch nghiến răng ken két, tự đưa tay lên đánh vào mặt mình hai phát thật mạnh đến đau điếng lại.

Xin lỗi cô, Tô Hiểu Du.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi