VỢ ƠI, VỀ NHÀ NÀO!

Hôm sau tất cả các bài viết liên quan đến Trần Phong và người phụ nữ bí mất đều bị xóa bỏ. Thay vào đó là tin tức tòa soạn của Triệu Mỹ bị phá sản, nợ nần chồng chất, thân bại danh liệt. Tô Hiểu Du hơi bất ngờ về sự việc lần này, Trần Phong không phải người dễ dàng ghi hận nên chuyện Triệu Mỹ bị phá sản nhất định không liên quan đến anh. Khả năng lớn nhất có thể xảy ra đó là Lục Tiêu Bá đã nhúng tay vào.

Hôm nay Cố Minh Minh lại tự giác gọi điện cho cô hẹn gặp mặt bàn chuyện. Đúng lúc muốn vạch trần bộ mặt giả tạo của cô ta Tô Hiểu Du liền đồng ý không suy nghĩ. Phải làm rõ mọi chuyện cô mới có thể an tâm phần nào, Cố Minh Minh là con người nhiều mưu lắm kế, Lục Tiêu Bá lại chính là tên quỷ kế đa đoan. Hai người này đích thị hợp đôi vô cùng!

Cô mặc chiếc váy xanh nhạt, đôi giày cao gót đính đá thi thoảng bị phản sáng làm người ta chú ý. Mái tóc cột bổng để lộ làn da trắng khỏe, đôi má hơi ửng hồng, chỉ có cặp mắt luôn trong trạng thái không ổn định nheo nheo lại nhìn đồng hồ đeo tay, miệng nhỏ luôn lẩm bẩm. Cô ta hẹn chín giờ nhưng bây giờ đã là chín rưỡi, lại tính cho người khác leo cây? Đúng là bực mình!

Đôi mắt cô dần chuyển sự chú ý đến cảnh vừa quán. Cố Minh Minh mặc chiếc váy màu be bó sát cơ thể, tay lắc lắc chùm chìa khóa xe, trên vai là chiếc túi hàng hiệu phiên bản giới hạn mới ra mắt không lâu. Cô ta ngó nghiêng một hồi mới thấy Tô Hiểu Du, liền nhoẻn miệng cười bước đến. Điều làm cô đặc biệt chú ý đến chính là dáng đi của cô ta...có vẻ rất khó khăn.

"Tô tiểu thư đợi tôi có lâu không?"

"Rất lâu." Cô lạnh nhạt cất tiếng, ánh mắt chán ghét chỉ muốn giết chết cô ta.

"Ồ, xin lỗi cô, đêm qua Lục Tiêu Bá không tha cho tôi một giây phút nào cả. Thực sự rất mệt đấy!" Cô ta làm bộ mặt đáng thương, nghĩ đến hai má liền ửng hồng cùng đôi mắt dâm đãng.

Tô Hiểu Du cứng họng trừng mắt nhìn cô ta. Nhìn bộ dạng này đúng là không sai, lời cô ta có vẻ đúng. Nhưng cô cũng không hoàn toàn tin vào lời cô ta nói, Cố Minh Minh mục đích hẹn cô ra đây chỉ để khoe chuyện hai người ân ái đến nỗi cô ta như người què đi cà nhắc thế kia?

Tuy vậy cô vẫn xít chặt hàng lông mày lại, khóe môi nâng lên một nụ cười đẹp mắt. "Vất vả cho cô rồi."

Cố Minh Minh sững người trước câu nói bình thản của cô. Tô Hiểu Du không ghen, không hiện ra chút biểu cảm nào ghen ghét cả? Vậy chính tỏ giữa cô ta và Trần Phong nhất định là mối quan hệ đó rồi.

"Tôi chỉ muốn nói với cô đừng đến gần anh ấy nữa."

Hai từ "anh ấy" ở đây cô biết rõ đó chính là Lục Tiêu Bá. Cô ta đang lấy tư cách là bạn gái của anh ta mà cảnh cáo cô ư. Thật không biết xấu hổ.

"Xin lỗi, người phải nói câu ấy ở đây là tôi mới đúng. Cô nên quản chặt Lục Tiêu Bá, đừng để anh ta bám lấy tôi như đỉa đói như vậy. Tôi rất ái ngại!" Cô chống cằm nhìn cô ta, ánh mắt rực sáng đầy tự tin.

"Cô..." Cố Minh Minh á khẩu không nói nên lời. Quả thực là Lục Tiêu Bá luôn theo bám cô ta. Đến khi lên giường với người khác rồi miệng vẫn lẩm bẩm gọi tên người phụ nữ này. Nhưng với biểu cảm của Tô Hiểu Du bây giờ có phải là đã quá tự mãn hay không? Cô ta chính là đang lên mặt.

"Tôi không tranh đoạt bất cứ thứ gì của cô. Nhưng cô lại cố tình hại tôi, có phải do tôi quá nhân nhượng hay không? Thưa Cố tiểu thư? Em gái của người thừa kế Cố thị!" Tô Hiểu Du thay đổi sắc mặt thành con người đáng sợ, nụ cười trên môi đã tắt ngấm, thay vào đó là giọng nói đầy sát khí.

Cố Minh Minh hơi giật mình, hơi thở rối lên nhìn Tô Hiểu Du. Cô ta từ lúc nào lại trở thành người đáng sợ như bây giờ. Phải chăng cô ta đã biết điều gì đó nên đang hăm dọa cô bằng giọng điệu không rõ ràng này?

"Ý cô là gì?"

"Chuyện những tấm hình hôm qua tôi không truy cứu. Đây là lần đầu cũng như lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô. Cố Minh Minh." Tô Hiểu Du toát ra vẻ uy hiếp rõ ràng.

"T..tôi không hiểu gì hết." Cố Minh Minh bối rối tránh ánh mắt cô, chùm chìa khóa bị rơi xuống đất.

Cố Minh Minh cúi xuống nhặt, hàm răng cắn chặt vào nhau. Chỉ trong vài giây ánh mắt quỷ quyệt đã quay lại, đối mặt với Tô Hiểu Du với bộ dạng đầy hứng thú.

"Tôi đã có thai rồi."

Câu nói đơn giản vang vọng trong không gian nhỏ càng trở nên rõ ràng. Cô bần thần như kẻ ngốc lắng nghe từng câu từng chữ của cô ta. Tâm can sớm đã bị đảo lộn không thể suy nghĩ gì thêm.

"Cô?" Miệng muốn nói nhiều lời xong không hiểu mới mở miệng đã không thể cất tiếng. Cô lắp bắp nhìn Cố Minh Minh, người đang khoái chí với biểu hiện của cô bây giờ.

"Cái thai đã hơn một tháng. Tôi chỉ muốn nói cho cô biết tin vui này thôi. Dù sao cô cũng từng là vợ cũ của Lục Tiêu Bá. Tôi sẽ không ngại cho cô làm mẹ nuôi đứa bé trong bụng của tôi và anh ấy." Vừa nói cô ta vừa xoa xoa bụng, ánh mắt mềm dịu như kẹo ngọt.

Cái thai hơn một tháng? Vậy là ngay từ khi đưa đơn ly hôn Lục Tiêu Bá đã phản bội cô rồi. Thì ra anh ta đã bắt đầu mối quan hệ với Cố Minh Minh từ lúc đó. Thì ra ngay từ đầu cô mới chính là kẻ ảo tưởng anh ta còn tình cảm với mình. Hóa ra tất cả chỉ là tưởng tượng.

"Làm mẹ nuôi? Tôi khinh! Tôi khuyên cô nên giữ cho tốt đứa bé trong bụng. An phận làm một người vợ, người mẹ tốt. Còn làm phiền tôi thêm một lần nào nữa tôi tuyệt đối không tha thứ!" Cô đứng bật dậy, giọng nói thiếu kiên nhẫn, mắt nổi vài tia đau đớn tủi nhục, càng nhiều hơn sau đó chính là thù hận và căm phẫn.

"Được. Cô cũng đừng xuất hiện phá hoại chuyện tốt giữa chúng tôi." Cố Minh Minh cũng đứng dậy, hai người mặt đối mặt, ánh mắt như viên đạn bắn thẳng vào đối phương.

"Hừ!" Nói rồi Tô Hiểu Du bước dài chân ra khỏi nơi khó chịu này. Mang theo tâm trạng uất ức không thể nói. Cô đã từ bỏ Lục Tiêu Bá rồi, chính vì anh ta một lần nữa xuất hiện ức hiếp cô. Nhưng lần này cô sẽ không để chuyện đó lập lại thêm lần nào nữa. Con? Sống với cô những hai năm chưa một lần đề cập đến, bên Cố Minh Minh mới vài ngày đã nổi dục vọng khao khát có con đến vậy rồi. Thật đúng là tình cũ không rủ cũng tới, tình yêu của cô thời gian qua không có lỗi, lỗi tại cô quá tin tưởng anh ta mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi