VỢ QUÂN NHÂN ĐỪNG XẰNG BẬY

Editor: demcodon

Sở Từ nghe được lời này khóe miệng co giật, cúi đầu ngửi trên người, ra vẻ oan ức nhìn em trai nhà mình: "A Đường, cả người chị đầy mùi mồ hôi thúi sao?"

Nàng chảy mồ hôi không ít, nhưng mỗi lần đều đúng lúc đi tắm rửa được không? Miệng của cô bé này thật độc, ai chọc giận cô chứ?

"Xin lỗi Sở Từ, là lỗi của tôi, Văn Giai là người không xấu, cũng là nhất thời xúc động. Nhưng cô yên tâm tôi không có lòng riêng. Cô giúp tôi đã cứu tôi, cả đời tôi đều nhớ rõ..." Từ Nhị nói không biết lựa lời. Sau khi hoảng loạn an ủi vội vàng lại nói với Văn Giai: "Ý tốt của các cậu tớ sẽ ghi nhớ trong lòng, nhưng mời các cậu đi cho."

Sở Từ xem như phục Từ Nhị. Y xử lý cách như vậy kết quả cuối cùng vẫn là Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài không phải người sao?

"Từ Vân Viễn, cậu không thể như vậy. Tớ... tớ thích cậu. Cậu không thể kết hôn với người khác. Cho dù... cho dù cậu không thích tớ. Vậy cũng không thể từ bỏ bản thân sống... sống chung với người như cô ấy vậy. Nếu như cậu không đồng ý với tớ thì hôm nay tớ sẽ không đi..."

"Tại sao cậu lại như vậy? Trong khoảng thời gian này Văn Giai vẫn luôn rất quan tâm cậu, hỏi thăm chuyện của cậu khắp nơi, sợ cậu sẽ gặp khó khăn về mặc tiền bạc, còn đặc biệt xin người nhà 100 đồng. Ba mẹ cậu ấy tức giận đến mức muốn đánh cậu ấy. Cậu khen ngược, lại còn vì cô gái mập này hung dữ với cậu ấy." Bạn bè "ngây thơ" đứng một bên lại hầm hừ nói.

Sở Từ vừa nghe lại đột nhiên mỉm cười: "Mang tiền đến đây?"

Mấy người đều sửng sốt, còn chưa nói gì Sở Từ lại nói tiếp: "Từ Nhị, tôi cũng coi như đã nhìn ra mấy ngày nay cậu vẫn luôn không cam lòng. Nếu như người yêu mến cũng đã đến, tiền cũng không thiếu. Sau khi trả lại tôi 20 đồng và tiền học phí thì cậu có thể đi. Cậu thấy như vậy có được hay không?"

Miếu này của nàng nhỏ, không chứa được vị thần vĩ đại này. Mặc dù nàng thích đàn ông đẹp trai, nhưng phải có một điều kiện tiên quyết đó là một chữ "trung", lòng cũng không phải của nàng thì muốn dùng thân xác làm gì?

Sau khi vừa nghe Sở Từ nói lời này ánh mắt Văn Giai đều sáng, lập tức nhìn chằm chằm Từ Nhị.

Từ Nhị trợn tròn mắt, y vẫn luôn nghĩ đến bản thân "bán mình" là bất đắc dĩ. Nhưng bây giờ thái độ của Sở Từ lại nói cho y người bị bất đắc dĩ và vô tội, Sở Từ mới là một người bị ép buộc nhất.

Thế mà lấy giá gốc chuẩn bị bán y ra ngoài. Nhưng y cũng không phải hàng hóa, nói muốn thì muốn, nói ném thì ném?

Những người đàn ông này quả thực đều có tính nết hèn hạ. Trước đó Từ Nhị còn oán trời oán ba mẹ, lúc này lại nhịn không được có loại tâm tư muốn nắm chặt Sở Từ. Đương nhiên, ngược lại không phải thật sự vì tình cảm. Mà là vì sống chung với Sở Từ và Sở Đường cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Ít nhất nhiều năm như vậy, ngoại trừ anh cả y thì chỉ có Sở Từ và Sở Đường đối xử với y tốt nhất. Trước kia anh cả y thường nói làm người phải biết phân biệt chuyện đúng sai, cũng phải tri ân báo đáp. Y không giỏi cả hai, nhưng cũng muốn học.

"Tôi không đồng ý!" Từ Nhị mở miệng lập tức nói một câu.

"Lúc trước cô đưa là tiền sính lễ. Đó là tiền sính lễ cũng không phải tiền bán mình của tôi. Cho nên cô không có tư cách rao bán tôi đi. Nếu quả thật là bán... mua bán người là phạm pháp..." Từ Nhị nói tiếp.

Sở Từ vừa ngước mắt: "Nếu cậu cảm thấy đó là tiền sính lễ, trước đó sẽ bởi vì bốn chữ 'tới cửa ở rể' này không chấp nhận được lâu như vậy sao?"

"Đó là trước đó!" Từ Nhị đỏ mặt giận mắng: "Tóm lại, tôi là người đã có gia đình. Tôi cũng không có làm sai chuyện gì, tôi và Văn Giai trong sạch. Ngay cả bạn trai bạn gái cũng không phải. Cô không thể bởi vì chuyện cô ấy tìm đến thì giận chó đánh mèo lên tôi."

Sở Từ khẽ hừ một tiếng: cậu bé này còn giận dữ. Hôm nay chính là nàng không công bị người mắng là bác gái, oan ức rõ ràng nên là nàng chứ?

"Ở lại cũng được, đuổi ba cô gái trông giống bông hoa này ra cho tôi, bằng không cậu cũng lập tức cuốn gói chạy đi!" Sở Từ nhướng mày khẽ cười một tiếng, tiếp theo vỗ quần áo ngồi trên ghế ở trong sân chờ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi